Tịch Dạng có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nhưng trên mặt không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại của mình.
Mẹ nuôi Lâm Chỉ Lan vừa rồi đề nghị, nếu muốn kết hôn, có một số việc nhỏ ví dụ như dáng người kích thước gì đó trực tiếp nói chuyện với Phong Diệc là tốt rồi, luôn làm phiền người ta sẽ có chút mất lễ nghĩa.
Tịch Dạng cảm thấy lời mẹ nuôi nói có đạo lý, vì thế cậu thêm vào wechat của Phong Diệc.
Nhưng Phong Diệc từ chối cậu.
Tịch Dạng nhíu mày, tâm tình có chút sa sút.
Mà Lâm Chỉ Lan và Tịch Sách ở một bên liếc nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Chỉ Lan không nhịn được nhỏ giọng thăm dò, "Tiểu Dạng, có phải con đã bị Phong Diệc hoàn toàn đánh dấu hay không?"
"Vâng." Tịch Dạng rũ mắt nhìn màn hình, lựa chọn thêm bạn tốt, không có ý giải thích cho hai vợ chồng ngồi trên sô pha.
Ở trước mặt người biết rõ bản tính của cậu, cậu luôn luôn lười ngụy trang.
"Nhưng y học hiện đại có thể giải phẫu tẩy xoá mất dấu hiệu cho omega còn chưa thành thục, tỷ lệ thất bại rất cao, chờ nhiệm vụ hoàn thành, con nên làm cái gì bây giờ?"
Ánh mắt Tịch Dạng rốt cuộc từ màn hình điện thoại di động dời đến trên mặt Lâm Chỉ Lan và Tịch Sách đối diện, cậu giật mình nhớ lại, thời điểm Phong Diệc triệt để đánh dấu cậu, cũng phá khoang sinh sản của cậu rồi thành kết ở trong cơ thể cậu, Lâm Chỉ Lan cũng đã nói qua lời tương tự.
Kỳ thật lại nói tiếp, bề ngoài mặc dù vợ chồng Tịch Sách là cha mẹ nuôi của Tịch Dạng, nhưng bọn họ thực tế càng giống quan hệ chủ tòng.
Nhưng mà có lẽ là hai người từ nhỏ nhìn Tịch Dạng lớn lên cũng có lẽ là con ruột của mình quanh năm không ở bên người quan hệ, bọn họ đối với Tịch Dạng ngoại trừ sợ hãi còn có chút thân là cha mẹ trìu mến.
Nhưng Tịch Dạng không có tình cảm với bọn họ.
Kiếp trước chờ Phong Diệc dần dần nảy sinh hoài nghi đối với Tịch Dạng, lúc bắt đầu điều tra cậu, cha alpha của Tịch Dạng là người đầu tiên gϊếŧ vợ chồng nhà họ Tịch.
Lúc hai người này chết, Tịch Dạng ở cách đó không xa nhìn, trong mắt không có bất kỳ dao động nào.
Giờ này khắc này nghe được sự quan tâm của đối phương, ngón tay buông xuống bên người Tịch Dạng không nhịn được cuộn lại, giải thích một câu, "Con không sao, không cần lo lắng." Cậu nói.
Vợ chồng nhà họ Tịch hiển nhiên không nghĩ tới Tịch Dạng sẽ chủ động giải thích, hai người đồng thời sửng sốt, sau đó Lâm Chỉ Lan luôn miệng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Bên kia, Phong Diệc lần thứ ba từ chối lời xin kết bạn của Tịch Dạng, đồng thời kéo người ta vào danh sách đen, sau đó giương mắt nhìn Tần Nhạc nửa phút trước xông vào phòng làm việc của anh giờ phút này đang khóc đến mặt đầy nước mắt.
"Ông nội rõ ràng luôn coi trọng hai chúng ta, ông nói..." Tần Nhạc nghẹn ngào nói: "Em là cháu dâu nhà họ Phong nhận định, còn nói chờ tốt nghiệp đại học sẽ đính hôn cho hai chúng ta, nhưng ông ấy lại mở cuộc họp báo như vậy."
"Vì sao?" Tần Nhạc ngồi xổm xuống che mặt, từ nghẹn ngào cố nén biến thành gào khóc.
Động tĩnh của hắn không nhỏ, trợ lý không có ngăn cản người giờ phút này đang lo lắng dạo bước ở ngoài cửa, không biết giờ phút này mình có nên đi vào hay không.
Phong Diệc khoát tay ra ngoài, ý bảo cô đi làm việc, sau đó vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Tần Nhạc.
Anh muốn nói cái gì đó, nhưng trong chốc lát lại không biết cái gì có thể nói, đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương.
Omega khóc lê hoa đái vũ lại mạnh mẽ xoay người ôm lấy tay Phong Diệc, ngẩng mặt lên thê thiết cầu khẩn, "Anh Diệc, anh đừng kết hôn có được không? Anh kết hôn em làm sao bây giờ? Em thích anh, em thích anh mà."
Phong Diệc nhíu mày, đang muốn mở miệng, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một đám Alpha chân cao mặt nghiêm túc đi vào.
Tần Lễ thấy tình hình trong phòng, lông mày nhíu lại, nói: "Tôi dẫn hắn về trước."
Phong Diệc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi ngực Tần Nhạc, gật đầu nhường chỗ cho đối phương.
Nhìn thấy anh trai mình đến, tất cả tủi hờn của Tần Nhạc đều hóa thành cuồng loạn rống to, "Bây giờ em sẽ bảo ông Phong hủy hôn lễ, em không đồng ý cho anh Diệc kết hôn, Tịch Dạng kia dựa vào cái gì mà gả cho anh Diệc!?"
Tần Lễ lại không có ý thương lượng với hắn, trực tiếp khiêng người rời đi.