Nhưng tại sao ánh mắt của người đàn ông kia lại lạnh lùng như vậy?
Tịch Dạng ngồi trên sô pha, chậm rãi ôm lấy đầu gối của mình, giống như cái lạnh thấu vào tim cậu, ngay cả máu trên người cậu cũng đông cứng.
Sống lại một lần, chẳng lẽ có một số việc cũng đã xảy ra thay đổi sao?
Tịch Dạng không biết.
Cậu chỉ nhớ rõ nhiệm vụ tiếp cận Phong Diệc vốn không phải của cậu, là Phong Diệc ngẫu nhiên nhìn thấy cậu, từ đó để ở trong lòng, nhờ người hỏi thăm xung quanh, cha nghe được tin tức này mới thay đổi kế hoạch.
Vì thế Tịch Dạng bỗng bị đẩy ra.
Phong Diệc rất ít tham gia tụ hội giải trí, vì dẫn anh ra ngoài, Tịch Dạng cũng rất ít tham gia loại hoạt động này lần đầu tiên chủ động đến hiện trường.
Không ngoài dự liệu, không bao lâu Phong Diệc đã tới.
Ngay lúc đó mặc dù Phong Diệc đã ngồi ở vị trí người cầm quyền nhà họ Phong, nhưng khi đó anh mới 26 tuổi, đang tuổi trẻ khí thịnh, tính cách cũng không lạnh lùng như bây giờ, cả người bộc lộ tài năng, mang theo Trương Dương trai trẻ chưa trải qua suy sụp.
Nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, niềm vui bất ngờ trong mắt anh cũng không giấu được, bưng một ly rượu đi tới chỗ Tịch Dạng.
"Xin chào, tôi tên Phong Diệc." Anh ngắn gọn rõ ràng tự giới thiệu, sau đó mang theo vài phần ý cười ngượng ngùng khi nhìn thấy người trong lòng, "Có thể làm quen với cậu một chút không?"
Tịch Dạng lấy nụ cười vừa đúng, chạm cốc với anh, cũng nói tên mình.
"Tịch Dạng, cái tên này dễ nghe, là nhà họ Tịch của tập đoàn Vinh Nghiệp sao? Trước đây chưa từng gặp qua cậu."
"Mấy năm nay luôn ở nước ngoài, nửa tháng trước vừa mới về nước." Tịch Dạng nói.
"Như vậy, hẳn là cậu còn chưa đến Hồng kông đúng không? Hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi dạo."
Phong Diệc nói chuyện phảng phất không phải người cầm quyền cao cao tại thượng, động tay động chân khiến người trong nghề cũng phải run vài cái.
Anh càng giống như là một cậu trai mới lớn lần đầu gặp tình yêu, nhìn thấy người mình thích, nói chuyện không có bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, có chăng chỉ là lòng tràn đầy chờ đợi và vẻ trấn định còn sau lưng thẹn thùng và khẩn trương không muốn người khác biết.
Tịch Dạng yên lặng quan sát người đàn ông trước mắt, một lát sau, cậu cười nhập số điện thoại của mình vào trong điện thoại của Phong Diệc.
Từ đó không lâu sau, Hồng Kông đã có thêm một đôi tình nhân khiến người người hâm mộ.
Tình yêu của bọn họ bắt đầu thuận lý thành chương như vậy.
Khi đó Phong Diệc cho rằng mình đã gặp được người yêu định mệnh, nhưng mãi đến sau này anh mới hiểu được, đáp lại anh là một âm mưu từ đầu đến cuối, trăm phương ngàn kế.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?"
Trong thư phòng chủ nhà nhà họ Phong, Phong lão gia tử ngồi trên xe lăn, ném điện thoại di động lên mặt Phong Diệc.
Vỏ kim loại cứng rắn đập vào lông mày Phong Diệc, phát ra một tiếng rầm.
Đương sự lại không hề phát hiện, anh đờ đẫn nhìn ảnh chụp trên màn hình, trả lời, "Chính là như ông nhìn thấy."
"Cháu!" Hiển nhiên lão gia tử không nghĩ tới sẽ nhận được một câu trả lời như vậy, dưới cơn nóng giận, ông ném hai viên ngọc thạch trên tay về phía Phong Diệc.
Phong Diệc thân là trưởng tôn nhà họ Phong, luôn luôn tuân thủ quy củ không làm bậy, chưa từng nghĩ lăn qua lăn lại mà nháo lớn tới vậy.
Lão gia tử tức giận ngực phập phồng, ông đè nén lửa giận lạnh lùng nói: "Bây giờ cháu nói làm sao bây giờ? Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của cháu và cả với nhà họ Phong, phải nghĩ biện pháp giải quyết."
"Cháu đã bảo người rút lui rồi." Phong Diệc lau máu tươi trên trán, không có biểu tình gì nói.
"Ông đã cảnh cáo cháu rồi, ở bên ngoài không nên làm bậy, cho dù coi trọng cái tên kia thì lén lút tiếp xúc với cậu ta không phải là tốt rồi sao, nhất định phải ở dưới mí mắt người khác làm ra như vậy, cháu có biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm cháu không, cháu!"
Lão gia tử run rẩy ngón tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một câu, "Quả thực vô liêm sỉ!"
Phong Diệc rũ mắt không hé răng, đêm nay đúng là anh xúc động, từ một khắc nhìn thấy Tịch Dạng, hành vi của anh đã mất khống chế, giờ phút này bị lão gia tử chỉ vào mũi mắng, anh cũng không còn lời nào để nói.
"Được rồi". Mắng đủ rồi, ông cụ khoát tay, trầm giọng dặn dò: "Bây giờ cháu đi tiếp xúc với nhà họ Tịch, xem bọn họ muốn cái gì? Dám câu dẫn chấu trước mặt mọi người, tất có mưu đồ, mặc kệ muốn cái gì đều đáp ứng bọn họ, để nhà họ Tịch đứng ra làm sáng tỏ, món nợ này, giữ lại ngày sau sẽ tính với nhà bên đấy."