Sau giờ học Lục Ninh vẫn chăm chú nhìn sách giáo khoa rất lâu, vẫn có chút mơ hồ về việc Hoắc Tân Ngôn trở thành giáo viên.
Hoắc Tân Ngôn, người thừa kế duy nhất của Hoắc thị, lại rảnh rỗi chạy tới đây làm giáo viên?
Làm một giáo viên dạy học không phải không tốt, nhưng người như Hoắc Tân Ngôn lại có tâm bồ tát cứu độ chúng sinh?
Hơn nữa ông cụ Hoắc cũng sẽ không bằng lòng.
Tóm lại chính là, Hoắc Tân Ngôn tuyệt đối điên rồi!
"Đừng nhìn nữa, có nhìn ghi chép cũng không tự hiểu ra được đâu. Cho tớ mượn điện thoại cậu chơi game kia chút đi."
Lâm Từ đã hồi phục tinh thần, còn la hét muốn chơi game.
Lục Ninh lấy di động đưa cho cô nàng.
Lâm Từ mở ra chơi được hai lần, chưa được hai phút đã chết.
"Hửm? Tại sao độ khó của game này lại khác với game trước tớ chơi, là kỹ năng của tớ tệ hơn sao? Tớ chưa bao giờ thua nhanh như vậy."
Cô nàng nghi ngờ nhìn vào màn hình một hồi lâu.
Lục Ninh ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Hình như Lục Cảnh Chi đã nâng độ khó lên một chút.
"Lâm Từ, thầy Lưu gọi cậu."
Lâm Từ ngẩng đầu liếc nhìn lớp trưởng, sau đó đưa điện thoại cho Lục Ninh: "Cậu chơi giúp tớ trước đi, tớ đi xem thử."
Lục Ninh gật đầu.
Thử chơi một chút, với kinh nghiệm trước đây của cô, Lục Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng cho một số cạm bẫy khó lường khi chơi, ván đầu tiên đã vượt qua thuận lợi.
Trước khi cô chuẩn bị thoát, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một tên tiểu nhân nhảy nhót, lần nào nhảy cũng có một bông hoa rơi ra.
Lục Ninh nhìn hắn nhảy mấy trăm lần, cuối cùng trên màn hình cũng có dòng chữ viết ra bằng những bông hoa nhỏ.
Chị, khai giảng vui vẻ.
Phải vui vẻ.
Lục Ninh không khỏi bật cười.
Trước khi Lâm Từ trở về cô đã xóa hết những game này, những gì Lục Cảnh Chi gửi đến cũng xóa đi.
Lâm Từ chơi game rất giỏi, nếu cô nàng chứng kiến được cô tìm ra bí quyết vượt qua ải thì cô nhất định sẽ xong đời.
Sau khi xóa xong cô gọi điện cho Lục Cảnh Chi nhờ cậu bé gửi lại một bản chơi chưa xong.
Lâm Từ quay lại nhìn thấy Lục Ninh đang đọc sách nghi hoặc hỏi: “Cậu không chơi sao?”
Lục Ninh gật đầu: “Ừ, tớ chơi game không giỏi lắm.”
Lâm Từ ngồi xuống: “Được rồi! Hôm nay tớ mà không chơi được tớ sẽ rất khó chịu!"
Vừa nói xong liền lấy điện thoại ra thì chuông vào học lại vang lên.
Lục Ninh nhìn bộ dạng cáu kỉnh của cô nàng thì không nhịn được cười: "Tớ gửi cho cậu."
Cô lấy điện thoại ra gửi cho cô nàng một bản.
Lâm Từ chỉ có thể im lặng cất điện thoại đi.
Thầy Lưu từ cửa bước vào với khuôn mặt tươi cười.
"Kết quả của cuộc thi viết văn lần trước vừa có, Lâm Từ của lớp chúng ta đã giành được vị trí thứ hai, mang lại cho lớp chúng ta rất nhiều thể diện! Mọi người chúc mừng một chút."
Nói xong tiếng vỗ tay liền vang lên, mọi người đều quay lại nhìn Lâm Từ.
Lâm Từ khẽ nhíu mày.
Lục Ninh cũng nhìn cô nàng.
May mắn giáo viên cũng không định nói lâu, dù sao thì ông vẫn còn phải dạy.
"Các em nhớ nộp bài tập hè lại cho lớp trưởng, trước tiên mở sách ra..."
——
Tiết thứ hai kết thúc, trong giờ giải lao có mấy nữ sinh quay lại nhịn không được lẩm bẩm mấy câu.
"Không được phép sử dụng nhà vệ sinh, lại phải bắt người ta xuống tầng một, phiền phức quá.”
"Suỵt, bớt nói lại đi, để bọn họ nghe được thì cậu gặp rắc rối đó, tránh xa ra một chút, xem như là đi tập thể dục đi."
"Cũng không biết bọn họ muốn làm gì, không phải là muốn chỉnh người khác đó chứ."
"Suỵt, đừng nói nữa, chuyện của người ta mặc kệ đi."
…
Lâm Từ đang bận chơi game nên không để ý tới những lời này.
Lục Ninh đang xem vài tấm hình Cố Thìn gửi cho cô cũng không để ý tới.
(Hết chương)