“Sau đó những người này tạo ra một loạt trò chơi đình đám, não họ vẫn còn rất nhiều chất xám. Vì không thể sử dụng hết trí thông minh của mình, cho nên họ đã làm một vài trò chơi nhỏ rồi đưa lên diễn đàn chia sẻ độc quyền, giúp fan hâm mộ Cực Quang khuây khỏa.
Trò chơi mà em trai cậu chia sẻ được tạo ra bởi lập trình viên Z nổi tiếng của Cực Quang.
Ngoại trừ một số người hâm mộ cuồng nhiệt thì không có ai biết về diễn đàn của Cực Quang đâu."
Lục Ninh tiếp tục đưa ra câu hỏi: "Không cho phép truyền ra ngoài sao?"
"Thế thì cũng không phải, chỉ là những trò chơi này đều do Đại Thần Môn sáng tạo ra, người hâm mộ còn thấy bản thân chơi không đủ sao có thể sẵn lòng chia sẻ cho người khác."
Lục Ninh gật gật đầu.
Lâm Từ nhìn cô: "Cho nên tớ mới thấy kì lạ, em trai cậu còn chưa học tiểu học, làm sao có thể biết đến Cực Quang. Biết về Cực Quang thì đã đành, làm sao còn biết đến cả diễn đàn?"
Vẻ mặt Lục Ninh cứng đờ, đầu óc quay cuồng: “Có thể… anh trai tớ cho thằng bé chơi, Cảnh Chi bị bệnh tăng động thường xuyên chạy lung tung, để làm thằng bé yên tĩnh nên anh trai thường cho thằng bé chơi những trò chơi có độ khó cao. Thằng bé có tính hiếu thắng đặc biệt mãnh liệt, nếu không vượt qua được thì cứ chơi mãi chơi mãi, lúc đó sẽ yên tĩnh hơn nhiều..."
Lục Ninh tự bịa chuyện đến bản thân cũng không tin cho lắm.
Nhưng Lâm Từ tin rồi.
"Vậy thì có vẻ như anh trai cậu là một fan cuồng của Cực Quang, hôm nào chúng ta tìm anh ấy thảo luận một chút."
Lục Ninh thở phào nhẹ nhõm.
"Lâu rồi không chơi, thử tìm lại cảm giác."
Cô nàng vừa định bắt đầu chơi thì chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
"..."
Lặng lẽ trả điện thoại lại cho Lục Ninh.
Lớp học đầy tiếng than vãn cũng dần trở nên im ắng.
Các lớp còn lại cũng im lặng, toàn trường rơi vào yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên đang trên đường đi đến lớp.
Nhưng đợi đến khi giáo viên lớp bên bắt đầu giảng bài, thì giáo viên chủ nhiệm lớp 9 vẫn chưa thấy xuất hiện.
"Tớ nhớ trước kỳ nghỉ đó cô Hàn có khả năng đã từ chức phải không?"
"Đúng vậy, cô Hàn thật sự đã từ chức hay chỉ giả vờ thôi vậy?"
“Không biết, nhưng cô Hàn chưa bao giờ đến muộn, tớ nghĩ có thể cô ấy là giáo viên mới, chưa quen với giờ học nên mới đến muộn.”
"Nói nhảm gì vậy, chuông vào học vang lên giáo viên không nghe thấy à?"
"Này này này, đổi giáo viên mới sẽ không bị kiểm tra bài tập nghỉ hè nữa phải không?"
"Đang nghĩ gì vậy, giáo viên mới cũng sẽ thu hết bài tập nghỉ hè mà không bỏ sót một bài nào, mau bổ sung bài tập nhanh đi!"
"..."
Xung quanh nói chuyện rôm rả, lớp 9 dần dần chuyển từ im ắng sang náo nhiệt.
Khoảng 10 phút sau vẫn chưa thấy giáo viên nào đến, mà giáo viên ở lớp bên cạnh lại tức giận đùng đùng đi vào.
"Lớp các em xảy ra chuyện gì vậy! Giáo viên đâu rồi! Dù không có giáo viên cũng không thể im lặng tự học được à! Các em có biết ồn ào như vậy sẽ làm phiền các bạn khác không! Tôi chưa bao giờ thấy lớp nào lười biếng như lớp các em! Để tôi dẫn dắt các em trong vòng một tuần rồi xem các em có dám ầm ĩ như vậy nữa không!"
Nghe xong, mọi người đều cúi đầu, toàn bộ phòng học đều trở nên im lặng như tờ.
Giáo viên kia vẫn còn tức giận, muốn nói gì đó, đang xắn tay áo lên quay người lại đã nhìn thấy hiệu trưởng đang đi về phía lớp 9.
"Cô Trịnh, cô ở đây làm gì vậy?"
Người bị gọi là cô Trịnh vội vàng cười nói: “Bọn trẻ hơi ồn ào, tôi thấy không có giáo viên chủ nhiệm nên tôi quản giúp, hiệu trưởng đến rồi tôi về lớp trước đây."
Nói xong cô ta liền rời đi, nhưng lại không nhịn nổi nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh hiệu trưởng, vẻ mặt lập tức đỏ lên.
Hiệu trưởng trực tiếp đi vào lớp 9.
“Cô Hàn đang ở nhà chờ sinh, học kỳ này tạm thời lớp các em thay giáo viên chủ nhiệm mới.”
Ông ta giơ tay chỉ về phía cửa, cả lớp đồng loạt nhìn sang…
_____
Tiểu Bảo: “??? Chị, chị có chắc em bị bệnh tăng động không? Chị chơi khăm em!”
(Hết chương)