"Đây là anh trai cả của chị ấy hả?"
Cố Tử đứng ở bên ngoài nhìn đám người đang chỉ Lục Thanh ngoài cổng trường.
Cố Thìn cũng nhìn qua đó, không nói tiếng nào.
"Vừa mới khai giảng đã ra oai đánh phủ đầu lão đại của chúng ta rồi, đầu óc anh trai cả của chị ấy bị bệnh đúng không?"
Cố Thìn đè thấp vành mũ, nhẹ giọng nói: "Bớt chút thời gian khám cho anh ta xem." Sau đó xoay người đi về phía trước.
Cố Tử chưa phản ứng lại kịp, sau khi hiểu ra mới mỉm cười vội chạy theo.
"Haha, Lão Bát, anh độc miệng thật nha, nói vậy chẳng khác nào khẳng định anh ta có bệnh."
Cố Thìn nhìn Cố Tử cười cười không nói tiếp.
Hai người ăn mặc giản dị, lại đội mũ nên không thu hút nhiều sự chú ý của người khác, nhưng khi bước vào cổng trường lại bị bảo vệ coi là kẻ khả nghi chặn lại.
Cho đến khi hai người lấy ra giấy tờ chứng nhận thân phận thì bảo vệ mới cho bọn họ đi vào.
Sau khi chiếc xe Bentley của nhà họ Lộ rời đi, đám đông ồn ào ở ngoài cổng trường cũng giải tán theo.
Các học sinh tụm thành tốp năm tốp ba lục tục đi vào trường.
Bấy giờ có một chiếc Maybach lặng lẽ dừng trước cổng trường.
Cửa kính ô tô hạ xuống, sau khi bảo vệ nhìn thấy Thẩm Quảng ngồi bên trong thì lập tức cho xe chạy vào.
Thẩm Quảng quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Tân Ngôn ngồi bên cạnh.
____
Lâm Từ đang nhai bánh bao đi bộ về phía trường học thì liếc mắt nhìn thấy chiếc Maybach kia.
"Ỏ? Xe xịn nha."
Cô nàng vừa gặm bánh bao đi tới khu dạy học trở về phòng học.
Qua một kỳ nghỉ ai cũng có chuyện nói mãi không xong, mỗi lớp học đều ồn ào náo nhiệt.
Duy nhất chỉ có tiếng của lớp 9* là nhỏ nhất.
*Lớp 9 của khối 12/9 giống như lớp 12A1 10A2 của Việt Nam mình vậy.
Lâm Từ đi tới cửa thì có chút kinh ngạc, sau khi đi vào mới thấy mọi người đều nhìn về một hướng thì hiểu rõ đầu đuôi, cô nàng đi về phía trung tâm của sự chú ý.
"Tiểu Ninh, cậu đến sớm vậy."
"Dậy hơi sớm."
Chỗ ngồi của Lục Ninh cạnh cửa sổ, chỗ của Lâm Từ ngồi cạnh lối đi, hai người bọn họ là bạn ngồi cùng bàn.
Lâm Từ nhìn thoáng qua chiếc mũ trên bàn của Lục Ninh, không nói gì cất cặp sách vào trong hộc bàn rồi quay qua nhìn chằm chằm cô.
Lục Ninh cảm nhận được ánh mắt của Lục Từ, quay đầu sang nhìn cô nàng: "Sao thế?"
Lâm Từ nhìn Lục Ninh, khen cô: "Có phải cậu giấu mình đi thẩm mỹ viện một mình đúng không? Sao chỉ trôi qua một kỳ nghỉ cậu lại xinh đẹp hơn rồi, chỉ có mình đen thui thôi."
Lục Ninh cười: "Đừng nói bậy, cậu không có đen."
Lâm Từ mỉm cười nhìn cô, rất tự nhiên hỏi: "Nhà mới thế nào? Hoàn cảnh có tốt không? Cuối tuần mình đến tìm cậu chơi."
Cô nàng nói chuyện thoải mái hào phóng, Lục Ninh trả lời cũng tự nhiên thoải mái.
Cô rất thích tính cách có chuyện thì nói thẳng của Lâm Từ, khiến cô thoải mái hơn nhiều so với bọn người khua môi múa mép sau lưng cô.
Lâm Từ viết địa chỉ nhà của Lục Ninh vào giấy xong, rồi đưa một thứ gì đó vào trong tay cô.
"Cho cậu nè."
Trong tay Lục Ninh là thứ gì đó như một túi hương, cô đưa lên mũi ngửi ngửi: "Đây là gì? Thuốc hả?"
Lâm Từ gật đầu: "Ừ, tớ nói tình trạng bệnh tình của cậu cho ông ngoại nghe, ông ngoại làm cái này cho cậu đó, không đáng giá bao nhiêu đâu, cậu về nhà đặt nó ở đầu giường ngủ nha."
Lục Ninh cẩn thận cất đi: "Cảm ơn cậu."
Lâm Từ khoát tay: "Đừng khách sáo."
Hai người nhìn nhau cười.
Thật ra lúc trước khi biết cô là thiên kim của nhà họ Lộ cũng không có ai đến kết bạn với cô.
Lúc cô vừa mới chuyển tới còn đỡ, chỉ có người trong lớp thỉnh thoảng mới chào hỏi một cái, nhưng từ khi tin cô là thiên kim của nhà họ Lộ truyền ra ngoài thì những người ở lớp khác thường xuyên tới tìm cô bắt chuyện, cho dù cô không quen biết bọn họ cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe.
Nhưng sau đó những người đó thấy không lấy được chỗ tốt gì ở cô nên người tới tìm cô càng ngày càng ít đi, cho đến khi không có ai đến tìm cô nữa.
Sau đó Lâm Từ tổng kết một câu: "Không có lợi thì không dậy sớm*.”
*Không có lợi thì không dậy sớm: đây là một câu nói ở Trung Quốc, nó có nghĩa dậy sớm để có lãi, còn không có lợi thì dậy sớm để làm gì, ẩn dụ làm một cái gì đó vì lợi ích.
(Hết chương)