Dì Hồng khóc hết nước mắt nhìn Lục Ninh.
Lục Ninh đau lòng nhìn dì ấy.
"Dì Hồng, từ nhỏ dì đã chăm sóc con, nhìn con lớn lên, con xem dì như mẹ con, dì có chuyện gì không thể nói với con được sao?"
Dì Hồng cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay dì ấy của Lục Ninh: "Tiểu thư... dì... dì bị nhà họ Lộ đuổi việc rồi."
Lục Ninh mím môi trầm mặc.
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Chi: "Cảnh Chi, em có muốn sang bàn bên cạnh đọc sách không?"
Lục Cảnh Chi nhìn Lục Ninh lắc đầu: "Chị, em ở lại nghe được không?"
Cậu bé ngồi đó không chịu rời đi.
Lục Ninh cũng không nói gì nữa, đồng ý cho cậu bé ở lại.
"Dì Hồng, dì kể cho con nghe đã xảy ra chuyện gì?"
Dì Hồng gật đầu, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Ninh: "Mấy ngày trước nhị thiếu gia dẫn tiểu thiếu gia về nhà, tiểu thiếu gia làm hỏng chiếc váy của tiểu thư, còn đổ nước sơn lên đó. Tiểu thư phát hiện ra thì tiểu thiếu gia nói là dì làm, dì giải thích nói không phải dì làm là do tiểu thiếu gia làm, nhưng họ không tin dì, còn đánh dì. Tiểu thư bảo dì giặt sạch chiếc váy kia, nếu không giặt sạch sẽ... sẽ đuổi việc dì. Nhưng chiếc váy kia đã bị dính rất nhiều nước sơn, căn bản không giặt sạch được về màu sắc cũ của nó.”
“Tiểu thư bảo dì đền, nhưng mà tiểu thư cũng biết tiền của dì đều dùng để chữa bệnh cho Thái Nhi hết rồi, đương nhiên không thể bồi thường nổi chiếc váy đắt tiền như vậy. Sau đó tam thiếu gia nói dì không cần đền tiền nhưng cũng không cho dì làm ở nhà họ Lộ nữa, muốn đuổi việc dì. Dì cầu xin bọn họ nhưng bọn họ không thèm nghe."
Lục Ninh đỏ mắt, nắm chặt tay dì Hồng hơn: "Ông nội đâu? Dì có đi xin ông nội không?"
Ông cụ Lộ luôn nghiêm khắc, nhưng loại chuyện này ông cụ nhất định hiểu rõ mọi chuyện, sẽ không đuổi việc dì Hồng như vậy được.
Dì Hồng mím chặt môi không cho mình khóc thành tiếng.
"Lão gia... lão gia chê ồn ào, sai người đưa ít tiền thôi việc cho dì rồi đuổi dì ra ngoài."
Nói xong dì Hồng không nhịn được nữa khóc nấc lên.
Sắc mặt Lục Ninh lập tức trở nên trắng bệnh.
Tiểu thư này, chính là Lộ Duyệt An.
Tiểu thiếu gia là con của bác hai lúc về già mới có, được cả nhà cưng chiều đến mức hình thành nên tính cách ngang ngược, quậy phá. Nhưng nó ra sao thì trong lòng người trong nhà đều hiểu rõ, sao có thể vì một đứa nhỏ có tí tuổi đầu dắt mũi được.
Mục đích chủ yếu là muốn đuổi dì Hồng đi.
Đột nhiên Lục Ninh cảm thấy buồn cười.
Cô đã hiểu.
Dì Hồng vô tội, muốn đuổi dì ấy đi thì lấy lý do gì mà không được.
Lộ Duyệt An không muốn người đã từng chăm sóc cho cô tiếp tục ở lại nhà họ Lộ, bác hai cưng chiều con trai của mình, con trai mình nói gì thì chính là cái đó.
Mà ông cụ Lộ thấy cô sỉ nhục nhà họ Lộ, nên đương nhiên không muốn nhìn thấy người có liên quan đến cô, giờ đã có cái cớ này tất nhiên sẽ đuổi đi càng sớm càng tốt.
Quả nhiên là người một nhà, thật lợi hại.
Đột nhiên Lục Ninh muốn cười, cô ở cùng bọn họ nhiều năm như vậy, tuy rằng có rất ít thiện cảm với họ, vô tình lạnh lùng, cứng nhắc bảo thủ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy bọn họ không xấu.
Thì ra không phải không xấu, mà là do cô không nhìn thấy mà thôi.
Tình hình trong nhà dì Hồng như thế nào ông cụ Lộ biết rất rõ, ông ta đưa tiền trợ cấp nghỉ việc thì dùng được mấy ngày chứ? Nhưng ông ta vẫn vì chuyện đã qua mà làm liên lụy một người vô tội!
Lục Ninh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, máu trong cơ thể đóng băng hết rồi, cả gương mặt trắng bệch dọa người.
Lục Cảnh Chi nhìn cô, có chút lo lắng nắm lấy góc áo của cô.
(Hết chương)