Lục Cảnh Chi nhìn Lục Ninh đầy nghi hoặc: “Giáo viên?”
Lục Ninh gật đầu: “Ừ, đợi sau khi về nhà, chị sẽ giới thiệu hai người với nhau. Em yên tâm, sẽ cho em thời gian quan sát cẩn thận. Nếu em cảm thấy không phù hợp, chị sẽ tìm người khác thích hợp cho em.”
Lục Cảnh Chi nhìn Lục Ninh, thật ra đang âm thầm nghĩ chắc chắn giáo viên mà Lục Ninh tìm cho cậu bé chỉ là một giáo viên dạy máy tính bình thường, không phải là cao thủ gì.
Cậu bé hơi do dự, không biết có nên từ chối ngay không.
Tuy nhiên, Lục Ninh đã nói là có thời gian khảo sát nên chờ thêm một ngày nữa mới nói sau, tránh làm Lục Ninh thấy thất vọng.
Nhưng mà, khoan đã!
Lục Cảnh Chi nhìn Lục Ninh, do dự hồi lâu mới hỏi: “Chị, sao chị biết trò chơi là do em làm?”
Lục Ninh nhìn cậu bé: “Chị không phải là đồ ngốc.”
Lục Cảnh Chi không nhịn được cúi đầu, anh trai thật sự là ngốc nhất.
Trước đây, cậu cũng cho anh trai chơi những trò chơi này nhưng anh trai không phát hiện ra đó là do cậu làm, chị gái chỉ nhìn qua một lần đã biết đó là do cậu làm.
Chẳng trách anh trai lại giống một kẻ ngốc chán ghét chị gái như vậy, hóa ra anh trai đúng là một kẻ ngốc!
Lục Cảnh Chi đảo đôi mắt to tròn, Lục Ninh nhìn cậu nói: “Có giáo viên hướng dẫn kỹ xảo, em không cần phải tự mò mẫm rồi gặp vướng mắc. Trước đây, khi em tự mò mẫm, chắc chắn thường xuyên gặp vướng mắc và phải thử nhiều lần.”
Lục Cảnh Chi gật đầu, trước đây khi cậu cảm thấy hứng thú với những thứ này, cậu thật sự đã từng bước mò mẫm, thường xuyên mắc sai lầm, thường xuyên thử nghiệm, đôi khi những thứ cậu muốn học đôi lại không thể tìm thấy tài liệu. Thứ mà cậu muốn tra lại chỉ có một vài câu căn bản, không có bản đầy đủ nói cho cậu biết, cho nên cậu phải tự mình không ngừng thử nghiệm và mắc sai lầm.
Mà cậu không dám nói cho ba mẹ biết những chuyện này, càng không dám để người khác biết mình có khả năng này. Bởi vì trước đây, cậu đã từng thấy một đứa trẻ gần bằng tuổi mình làm một tí chuyện vượt qua lứa tuổi của mình, bị mọi người coi là quái vật, thậm chí ba mẹ cũng bị coi là quái vật.
Thời gian dài trôi qua, ngay cả ba mẹ của cậu cũng không hiểu được cậu, cũng cho rằng cậu là quái vật…
Lục Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn Lục Ninh với ánh mắt lấp lánh, lần đầu tiên cậu bé có cảm giác như một đứa trẻ sợ hãi không được yêu thương.
“Chị, chị không cảm thấy em là quái vật?”
Lục Ninh nhìn vào ánh mắt của cậu bé, trong lòng dấy lên cảm giác thương xót.
Hình như cô cũng đã hiểu ra tại sao ba mẹ không bao giờ nhắc đến hoặc thể hiện việc Cảnh Chi có chỉ số thông minh cao, có lẽ bởi vì họ cũng không biết.
Cậu bé sợ bị coi là quái vật nên không dám nói với ai, đến nỗi không dám để ba mẹ mời một vài giáo viên giỏi đến dạy dỗ.
Lục Ninh đưa tay xoa đầu cậu bé: “Làm sao có chuyện đó, chỉ là em thông minh hơn người khác thôi. Đôi khi, mọi người thường sợ hãi những người thông minh hơn mình, vì những việc họ không thể làm được thì người thông minh lại làm được, thậm chí còn làm rất hoàn hảo.”
Những người đó không thể theo kịp, bản thân không làm được nên sẽ nói những người làm được là quái vật. Thật ra, bọn họ chỉ tự ti mà thôi, chỉ có như vậy họ mới không bị coi là kẻ ngốc.”
Lục Cảnh Chi cảm thấy khó hiểu: “Tất cả mọi người đều như thế?”
Lục Ninh lắc đầu: “Không phải, thực ra trong cuộc sống, rất nhiều người đều là những người bình thường và tầm thường. Mọi người đều tuân theo quy tắc, sống tốt cuộc sống của mình, những đứa trẻ thông minh như em rất ít mà nhưng đứa trẻ tự ti ngu ngốc hơn em lại có rất nhiều. Cho nên, tiếng nói của bọn họ sẽ át đi tiếng nói của các em nhưng trên thế giới này, không phải ai cũng sẽ tin vào tiếng nói của họ. sẽ có người xót xa khi nghe các em bị gọi là quái vật, sẽ thay các em lên tiếng bảo vệ, chỉ là những tiếng nói như vậy cũng rất ít.”
“Mọi người đều đang nghĩ đến cuộc sống của riêng mình, không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến các em.”
Ôi trời ơi, Tiểu Bảo của cô quá đáng yêu, thật đau lòng cho bảo bối nhỏ hiểu chuyện này.
(Hết chương)