Lộ Xuyên cảm thấy khó chịu khi bị bị cắt ngang đột ngột nhưng giây tiếp theo, khi lời nói của Lục Ninh lướt qua trong tâm trí, cả người ông ta sững sờ tại chỗ.
Chắc chắn ông ta bị lời nói của Lục Ninh tát một cái đau điếng.
Cho nên, lúc ông ta nhìn Lục Ninh, biểu cảm trên mặt liên tục thay đổi, sững sờ thật lâu vẫn không thể nói được một câu.
Lục Ninh nhìn ông ta, ánh mắt không còn tình cảm, giây tiếp theo đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.
Lục Ninh cúi đầu nhìn vào đôi mắt to tròn của Lục Cảnh Chi.
“Chị, chúng ta đi thôi.”
Lục Ninh mỉm cười với cậu: “Được.”
Khi cô ngẩng đầu nhìn Lộ Xuyên, nở một nụ cười nhẹ và thản nhiên nói: “Tạm biệt chú Lộ.”
Lục Ninh kéo Lục Cảnh Chi đi được hai bước, chợt nghĩ ra điều gì nên đứng lại quay đầu nhìn Lộ Xuyên.
“Chú Lộ, bù đắp không thể xóa nhòa tổn thương. Trước đây, những chuyện chưa từng làm thì hiện tại mọi người cũng không cần làm.”
“Cháu biết ông nội xem cháu là nỗi sỉ nhục của nhà Lộ, chúng ta không cần phải trải qua quá trình áy náy và bù đắp lỗi lầm, trực tiếp nhìn vào kết quả và vạch rõ giới hạn là được. Cháu đang tuân thủ tốt, hy vọng mọi người cũng vậy, đừng quấy rầy cháu và gia đình cháu nữa. Cảm ơn.”
Cô đã nói hết những lời cần nói, quay người kéo Lục Cảnh Chi rời đi.
Lộ Xuyên vẫn đứng yên tại chỗ, suy ngẫm những lời Lục Ninh vừa nói.
Nhưng một câu nói cứ lởn vởn trong tâm trí ông ta… bù đắp không thể xóa nhòa tổn thương.
Ông ta quay đầu nhìn theo hướng Lục Ninh rời đi…
…
Lục Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn Lục Ninh, đây là lần đầu tiên cậu bé thấy chị gái nói nhiều như vậy.
Vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng băng giá.
Mặc dù chị trở về nhà cũng không thích nói chuyện nhưng mỗi lần nói chuyện lại rất nhẹ nhàng, dáng vẻ hồi nãy nhìn hơi đáng sợ.
“Tiểu Ninh! Tiểu Bảo, mau đến đây, đến lượt các con rồi.”
Thẩm Vân Từ đừng ở xa, vẫy tay với hai người.
Hai người bước nhanh hơn để đến chỗ họ.
Nhân viên phụ trách nghĩ rằng hai người đang chen hàng, không cho hai người vào. Sau khi họ giải thích rằng ba mẹ là người xếp hàng thay hai người, họ mới cho hai người lên vòng đu quay.
Khi hai người vừa đi vào trong, Lục Ninh nhận ra có thứ gì đó lóe sáng trong túi của Lục Cảnh Chi.
Lục Ninh chỉ vào đó: “Cảnh Chi, trong túi em có thứ gì đó đang sáng.”
Lục Cảnh Chi khựng lại, vội vã cúi đầu lục túi lấy ra một vật nhỏ hình hộp màu đen cỡ lòng bàn tay, với đèn báo nhấp nháy liên tục.
Lục Cảnh Chi thầm nghĩ không ổn, ngước mắt nhìn Lục Ninh: “Chị, chị có thể giữ hộ em được không?”
Mặc dù Lục Ninh hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, đưa tay nhận lấy rồi cất vào trong cái túi mang theo bên mình.
Nhưng cô ngửi thấy mùi gì đó: “Cảnh Chi, em đưa tay ra đây.”
Lục Cảnh Chi nghi hoặc nhưng cậu bé vẫn đưa tay ra nhìn Lục Ninh.
Lục Ninh khẽ ghé sát vào tay cậu bé, hít hà một hơi.
Mùi hương đã nhạt dần nhưng vẫn có thể ngửi được.
“Em vừa nói chuyện với người khác, còn dắt tay người ta à?”
Lục Ninh ngửi được mùi nước hoa trên tay cậu bé, cô không xịt nước hoa, Lục Cảnh Chi cũng không xịt, mùi nước hoa trên người Thẩm Vân Từ cũng không phải hương vị này.
Trước đây, Lục Ninh cũng xem nhiều vụ án trẻ em bị lừa gạt, bắt cóc nên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Cảnh Chi.
Lục Cảnh Chi vô thức thu tay lại, tự ngửi ngửi, đúng là có một chút mùi.
“Hồi nãy, em giúp một bà thím mập nhặt đồ bị rơi ra, chị đừng sợ.”
Lục Ninh thở phào nhẹ nhõm gật đầu, Lục Cảnh Chi không phải là đứa trẻ bình thường, trí số thông minh của cậu bé rất cao nhưng chưa trải qua những chuyện này, cũng chưa từng thấy nên không tránh khỏi có chút lo lắng.
Lục Ninh ngước mắt lên ngồi thẳng: “Sau này, em cố gắng đừng để cho người lạ chạm vào, để tránh…”
Cô còn chưa nói dứt lời, ngước mắt lên đã thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa qua lớp kính trong suốt của vòng quay đu quay.
Hoắc Tân Ngôn?
(Hết chương)