Lục Thanh hiểu rõ thành tích của Lộ Duyệt An, thành tích của cô ta cũng không tồi nhưng vẫn còn thiếu một chút để vào được trường Nhất Trung.
Khi thi lên trung học phổ thông, vì thiếu một chút điểm nên cô ta đã trượt nguyện vọng vào trường Nhất Trung, Thẩm Vân Từ và Lục Tri vốn muốn nhờ vả mối quan hệ để cô ta vào trường Nhất Trung nhưng Lộ Duyệt An đã chủ động chọn trường Nhị Trung.
Cô ta còn nói rằng sẽ không thể tìm thấy tên mình ở trường Nhất Trung nhưng ở trường số hai thì khác, cô ta sẽ có tên trong danh sách top đầu.
Cô ta cũng thật sự xuất sắc, lần nào cũng nằm trong top 20 của khối. Là học sinh ưu tú được trường Nhị Trung công nhận.
Mà bây giờ cô ta muốn chuyển sang học trường Nhất Trung, có lẽ là gia đình nhà họ Lộ đã nhờ vả mối quan hệ.
Cũng tốt, điều này tốt cho tương lai của cô ta.
Lộ Duyệt An nhìn vẻ mặt của Lục Thanh, dè dặt hỏi: “Anh trai, anh không vui?”
Lục Thanh vừa lắc đầu vừa mỉm cười cưng chiều, xoa đầu cô ta: “Không có gì, những việc có thể giúp ích cho em đều khiến anh thấy vui vẻ.”
Lộ Duyệt An lập tức nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt tròn xoe. Cô ta thả lỏng mái tóc đuôi ngựa thường được buộc cao, uốn xoăn nhẹ thành những lọn sóng nhỏ, nhìn tổng thể khá là thanh tú và đáng yêu.
Cười rộ lên càng dễ thương hơn.
Lục Thanh nhìn cô em gái ngoan ngoãn như vậy, trong lòng càng thấy khó chịu.
Tại sao lại trở thành con gái nhà người ta rồi.
Mà gia đình mình lại đón một người xa lạ về làm em gái của mình…
Anh ta quay đầu lại nhìn Lục Ninh cách đó không xa.
“Thành tích của Lục Ninh không tốt, nếu em chuyển sang lớp của em ấy thì hãy dành thời gian phụ đạo cho em ấy để tránh sau này không thể thi đỗ đại học.”
Lộ Duyệt An gật đầu, cười nói nhớ kỹ.
Cô ta hiểu rõ trong lòng, việc Lục Thanh còn gọi họ và tên đầy đủ của Lục Ninh chứng tỏ anh ta vẫn chưa chấp nhận Lục Ninh, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thanh nhìn Lộ Duyệt An với ánh mắt dịu dàng: “Nhà họ Lộ có nhiều quy tắc, em lại quen tự do phóng khoáng, chắc là đã chịu không ít thiệt thòi. Sau này, em có chuyện gì không vui hay thiếu gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Lộ Duyệt An gật đầu, nháy mắt nở nụ cười: “Đừng lo lắng nha anh trai. Bây giờ em không thiếu bất kỳ thứ gì.”
Cô ta quay đầu thấy Lộ Xuyên và Thi Khuynh Nguyệt đứng cách đó không xa, đang vẫy tay gọi mình thì vội vàng nói: “Anh trai, em qua đó trước nhé. Chỗ ba mẹ…”
Cô ta khựng lại, nhìn về hướng Thẩm Vân Từ, có chút tủi thân mím môi.
Lục Thanh nhìn thấy, vỗ lên đầu cô ta và an ủi nói: “Không sao, anh sẽ nói với ba mẹ. Em mau qua đó đi.”
Lộ Duyệt An gật đầu, cười chạy ra.
Lục Thanh nhìn bóng lưng của cô ta, thở dài.
…
Thẩm Vân Từ sợ độ cao nên không dám ngồi trên vòng đu quay, vốn muốn để Lục Thanh dẫn Lục Ninh theo nhưng sau khi Lục Thanh mua kem xong, không biết lại chạy đi đâu. Lục Cảnh Chi xung phong ngồi bên cạnh chị mình.
Vì trò chơi này không nguy hiểm đến tính mạng nên Thẩm Vân Từ đồng ý.
Thẩm Vân Từ và Lục Tri cùng xếp hàng với hai đứa trẻ, hai người vào trong nhà vệ sinh rửa tay do vừa bị dính một ít bơ của cây kem trên tay.
Lục Ninh rửa tay xong liền đi ra ngoài, đứng dưới gốc cây to đợi Lục Cảnh Chi. Cô còn chưa thấy người ra, đã nghe được một giọng nói chói tay vang lên từ sau lưng: “Lộ Ninh?”
Lục Ninh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Nguyệt đang đeo một cái túi xách với lớp trang điểm tinh tế.
Ngô Nguyệt vẫn luôn không hòa thuận với cô, thật ra Lục Ninh cũng không rõ lý do nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, vẻ mặt của Ngô Nguyệt đều không tốt. Trước đây, cô là đại tiểu thư nhà họ Lộ nên cô ta chỉ dám cau mặt chứ không dám nói gì nhưng hiện tại, thân phận của cô đã thay đổi nên chắc chắn là cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên là sau khi nhìn thấy gương mặt của cô, Ngô Nguyệt lập tức cảm thấy hứng thú, vừa nhìn chằm chằm vừa tiến lại gần, còn đánh giá cô từ trên xuống.
(Hết chương)