“Lão Lục, lão Lục! Mau mau mau, nhanh lên!”
Lục Tri đang rửa chén, tưởng có chuyện gì xảy ra nên vừa nghe thấy tiếng động đã vội vàng chạy ra.
“Dừng lại, đừng có đi ra. Đừng có dọa hai đứa nhỏ, ông mau nhìn đi. Tiểu Bảo chủ động cho con gái sờ đầu!”
Lục Tri cũng không nhịn được sự tò mò, cười vui vẻ nói: “Chắc chắn là Tiểu Bảo rất thích Tiểu Ninh.”
“Ừ.”
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng động vang lên sau lưng họ. Sau đó, Lục Thanh bước ra, vừa kéo tay áo sơ mi xuống vừa đi về hướng cửa: “Con có việc chưa xử lý xong, đi trước đây. Tối nay, con không về nhà.”
Anh ta vừa dứt lời đã đổi giày, đẩy cửa rời đi.
Thẩm Vân Từ bị anh ta làm cho tức giận đến mức sắp bốc khói, bực mình hừ lạnh: “Muốn về thì về, không muốn về thì thôi. Tốt nhất đừng có về, đỡ cho con gái cưng của tôi phải nhìn sắc mặt của nó!”
Lục Tri vội vàng vuốt lông: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Lão Đại có quan hệ rất tốt với An An, thằng bé nhìn An An trưởng thành, không thể chấp nhận được trong khoảng thời gian ngắn là chuyện bình thường.”
Thẩm Vân Từ kéo ông vào trong nhà bếp, nói nhỏ: “Không phải ông cũng nghe rõ những lời mà nó nói trước khi rời khỏi đây à! Tôi định nói cho lão Đại nghe để nó biết đứa em gái mà nó nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua là cái loại người gì, nhưng ông lại không cho tôi nói. Bây giờ thì tốt rồi, con gái ruột chịu oan ức từ anh trai ruột.”
Lục Tri giơ tay vỗ nhẹ vai bà, giúp bà bình tĩnh lại.
Trước khi rời đi, Lộ Duyệt An làm Thẩm Vân Từ tức giận đến mức phải nhập viện, hai vợ chồng già đã hoàn toàn thất vọng với cô ta.
“Cho dù chúng ta có nói cho nó biết thì thằng bé cũng không tin tưởng, đợi nó từ từ hiểu được con người Tiểu Ninh, hiểu được tính cách tốt của em gái ruột thì nó sẽ khá hơn thôi. Tiểu Ninh và Thanh Nhi cũng không phải là người thích nói nhiều, đến lúc đó chúng ta lại từ từ vun vén một chút thì hai đứa sẽ nhanh chóng thân thiết với nhau. Đừng tức giận nữa, lát nữa Tiểu Ninh nhìn thấy lại nghĩ rằng đó là lỗi của con bé.”
“Bà xem bây giờ, không phải Tiểu Bảo sống rất tốt với Tiểu Ninh? Dưới sự ảnh hưởng của Tiểu Bảo, Thanh Nhi cũng dần đối xử tốt với Tiểu Ninh. Bà đừng có gấp, loại chuyện này cần phải từ từ.”
Trước đây, Thẩm Vân Từ là một người rất trầm ổn nhưng sau khi gia đình đột nhiên gặp biến cố và chuyển đến đây, còn chịu sự ảnh hưởng của những người xung quanh, tính cách của bà dần trở nên nóng nảy. Đôi lúc vô cùng nóng nảy, nhưng cũng dễ dỗ dành.
“Ông không thấy sắc mặt nó à, giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ nó. Hiện tại, lão Nhị còn chưa trở về. Sau khi trở về thì không biết sẽ thế nào, nếu thái độ của nó giống anh trai nó thì tôi sẽ ném cả hai đứa ra ngoài.”
Lục Tri không nhịn được cười nói: “Được, được, được. Ném ra ngoài, đều ném ra ngoài. Không phải bà muốn gọi điện thoại cho Lịch Lịch?”
Lục Tri chuyển đề tài.
Lúc này, Thẩm Vân Từ mới nhớ đến.
“Đúng, đúng, đúng. Tôi chỉ lo tức giận với thằng nhóc thối đó, lại quên cái này.”
Bà cầm điện thoại lên bấm số, Lục Tri mỉm cười nhìn bà một cái rồi quay đầu tiếp tục rửa chén.
“Lịch Lịch, khi nào con trở về?”
Một giọng nữ êm ái truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Con phải ở đây thêm vài tháng nữa mới trở về, có phải hôm nay Tiểu Ninh trở về nhà không?”
Thẩm Vân Từ lập tức gật đầu: “Đúng vậy, trở về rồi, vừa ăn cơm xong. Hiện tại, con bé đang nói chuyện với Tiểu Bảo, hai người ở chung với nhau rất tốt. Mẹ đã sợ Tiểu Bảo không thích con bé.”
Đầu dây bên kia cười nói: “Tiểu Bảo sẽ không làm như vậy đâu nhưng thằng bé cũng không phải là đứa nhỏ thích chủ động thân thiết với người khác, nếu thằng bé thật sự thích Tiểu Ninh thì Tiểu Ninh chắc chắn là một đứa trẻ rất tốt.”
“Đó là đương nhiên rồi, em gái của con vô cùng tốt. Anh cả của con giống như một thằng thần kinh, Tiểu Ninh còn chưa đến mà nó đã bày đủ loại sắc mặt cho người ta xem. Nếu lão Nhị trở về mà có thái độ giống anh trai nó, mẹ sẽ ném cả hai đứa ra ngoài...”
(Hết chương)