Lục Tri đặt vali sang một bên, đóng cửa lại rồi đẩy hai đứa trẻ đến chỗ ngồi.
"Bà đừng tạo áp lực cho con gái quá, phải để con bé có thời gian thích nghi nữa, sau này kiểu gì bà cũng biết con bé thích ăn gì."
"Đúng vậy, đúng vậy, là mẹ quá gấp gáp, con gái, con có thể nếm thử bất kỳ món nào mà con thích ăn."
Thẩm Vân Từ nhìn cô bằng ánh mắt háo hức.
Lục Ninh cầm đũa lên có chút không được tự nhiên: "Ba mẹ, hai người ăn trước đi."
Thi Khuynh Nguyệt và Lộ Xuyên thường xuyên không về nhà, nhưng ông cụ vẫn ở nhà, lúc ăn cơm đều là trưởng bối ăn trước rồi đám tiểu bối như cô mới có thể ăn.
Lục Ninh đã tuân thủ những thứ này này gần mười tám năm, chúng đã được khắc sâu vào xương của cô.
Nhưng từ trước đến nay nhà họ Lục không thích có nhiều quy tắc như vậy, cho nên bình thường ở nhà cũng không có những quy củ lễ tiết như vậy.
Lục Thanh bất mãn liếc nhìn cô: "Không có độc, ra vẻ gì chứ."
Nói xong, anh ta cầm đũa lên, ngẫu nhiên gắp một miếng thức ăn.
Thẩm Vân Từ liếc mắt nhìn anh ta, quay đầu nhìn Lục Ninh, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ninh, lúc con ở nhà họ Lộ, là trưởng bối động đũa ăn trước rồi đám tiểu bối mới được ăn sao."
Lục Ninh gật đầu.
Thẩm Vân Từ nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: "Có phép tắc xã giao là tốt, có thể khiến người ta thấy mình lịch sự, nhưng nhà chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, không sao đâu, con có thể ăn bất cứ khi nào con muốn, mọi người đều là người nhà cả, ba mẹ không ngại những chuyện này, con mau ăn thử đi."
Mặc dù bà nói như vậy, nhưng vẫn sợ Lục Ninh không quen, cho nên cầm đũa lên gắp một miếng trước, vẫy tay kêu Lục Tri cũng gắp một miếng, sau đó nhẹ nhàng nhìn Lục Ninh.
Lục Ninh im lặng bắt đầu ăn.
Lục Thanh biết mình nghĩ sai, khóe miệng giật giật có chút mất tự nhiên, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Bữa cơm đầu tiên của người một nhà cũng coi như là vui vẻ hòa thuận.
Thẩm Vân Từ liên tục nói chuyện với Lục Ninh, lần đầu tiên trong đời Lục Ninh cảm thấy sôi nổi như vậy.
Trong quá khứ, ngay cả khi mọi người ăn cùng nhau, họ cũng không nói chuyện hay kể cả khi đi ngủ cũng không ai nói chuyện cho nên không có bầu không khí như vậy.
Trong lòng Lục Ninh thật sự rất vui vẻ, nhưng nhiều năm nay cô học được cách không biểu đạt để lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên nó mang lại cho cô cảm giác bình tĩnh hời hợt cách xa.
"Đi thôi, Tiểu Ninh, mẹ đưa con đến phòng xem thử."
Lục Ninh nhìn đống lộn xộn trên bàn, có suy nghĩ muốn cùng nhau dọn dẹp.
Thẩm Vân Từ nhìn ra ý đồ của cô, vội vàng kéo tay cô rời đi: "Không cần lo lắng những thứ này, để cho bọn họ dọn dẹp, chúng ta đi trước, mẹ đưa con đi xem phòng." "
Nói xong, bà kéo Lục Ninh rời đi.
Cũng giúp cô kéo theo vali đi.
Lục Ninh chỉ kịp nhìn rõ toàn bộ căn nhà, sàn gỗ sạch sẽ sáng sủa, nhìn quanh nhà lộ ra cảm giác sạch sẽ, mang đến cảm giác ấm áp.
Thẩm Vân Từ kéo cô đi vào trong, Lục Ninh chú ý tới một bức tranh treo sau ghế sofa trong phòng khách và một số đồ sứ trên bàn.
"Tiểu Ninh, ở đây."
Lục Ninh tỉnh táo lại thì đã đi tới phòng sau bên trong hành lang.
"Đó là phòng của anh cả con, đây là phòng của em trai con, còn phòng của anh hai con ở bên cạnh phòng con. Đây là phòng của con.”
Lục Ninh nhìn theo hướng Thẩm Vân Từ chỉ, nhìn từng phòng một, sau đó nhìn về phía căn phòng bên cạnh.
"Anh hai, anh ấy không ở nhà sao?"
"Anh con ra ngoài học tập, gần đây không về, nhưng mẹ đã nói với anh con tin tức con trở về nhà, sau khi học xong chắc chắn thằng bé sẽ trở về gặp con, đến lúc đó con đừng bị dọa sợ là được."
Dọa sợ? Lục Ninh có chút khó hiểu.
Nhưng Thẩm Vân Từ cũng không giải thích nhiều, mở cửa phòng cho cô.
"Con gái ngoan, con xem có thích hay không."
(Hết chương)