Tôi im lặng trong vài giây, chỉ hỏi: "... Vậy cậu đã nói với cảnh sát Tùng Hạ chưa?"
“Nói rồi, bọn họ chỉ ước gì tan tầm sớm một chút."
Tôi không biết liệu cậu ấy có nói dối hay không, nhưng tôi chỉ có chuyện muốn hỏi.
Huống chi so với cảnh sát có thể gϊếŧ tôi vì Thanh Mộc, hiện tại dĩ nhiên là Thanh Mộc cho tôi cảm giác an toàn hơn... Không, phải nói là bây giờ tôi đang bị cô lập, và tôi đang đấu tranh.
Tôi đã bị liên lụy vào xung quanh Thanh Mộc, mặc kệ có rời xa cậu ấy hay không đều sẽ có người đến gϊếŧ tôi, đã như vậy còn không bằng ôm chặt Thanh Mộc tìm kiếm sự bảo vệ.
Cậu ấy nói xong kéo tôi xuống lầu, không đi đường lớn, ngược lại đi đường nhỏ hẹp hoang vu, đi bộ về phía bệnh viện.
Tôi nhìn sau gáy thanh mộc trắng nõn tinh tế, do dự một chút, chần chờ mở miệng: "Cậu nói...Hôm đó cậu đã ở trong phòng nghệ thuật, cậu có thấy chuyện gì đã xảy ra không?”
Thanh Mộc chợt dừng bước, tôi vì quán tính đυ.ng vào cậu ấy.
...... Đau quá!
Cậu ấy quay lại, nốt lệ chí dưới ánh mặt trời bóng râm có vẻ mờ nhạt, cười nói: "Cậu không nghe thấy gì sao?"
Ý cậu là sao?
Tôi có một linh cảm xấu, càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt lưng tròng: "Cái đó... Vậy bây giờ cậu..."
"Tôi bây giờ? Không phải là sống tốt sao? Họ điên rồi, những lời điên rồ ai mà tin chứ"
Tôi: "..."
Cậu ấy làm tâm trạng tôi rối loạn.
Thanh Mộc vui vẻ cười ra như chọc người thành công.
Nhìn cậu ấy cười vô tư với những lời dối trá in sâu trong xương tủy, tôi thật sự rất bực mình. Tôi vốn không nhanh nhạy trong việc giao tiếp giữa người với người, bây giờ chỉ có Thanh Mộc, tôi rất sợ cậu ấy cũng sẽ hại tôi.
Biểu hiện bình tĩnh và ôn hoà này của cậu ấy thật sự có thể cho tôi một loại cảm giác an toàn mà cậu ấy có, nhưng lại có thể làm tôi hoảng sợ khi không rõ cậu ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Tôi vô thức đưa tay ra, không chạm vào da thịt của cậu ấy, nhưng nắm lấy tay áo của cậu ấy, dịu dàng nhìn cậu ấy: "Cậu sẽ không ... Cậu đừng, cậu đừng giống như bọn họ muốn hại tôi được không? Cậu sẽ không làm thế, phải không?”
Nói xong cuối cùng lại khóc, tôi cũng không biết vì sao nhiều nước mắt như vậy, thật sự là đối mặt với biếи ŧɦái cùng tình huống đặc thù bất lực, ở trước mặt bạn học Thanh Mộc có chút tín nhiệm hoàn toàn không khống chế được nội tâm rối rắm.
Tôi khăng khăng hỏi cậu ấy, với một giọng nức nở: "Cậu sẽ không?"
“......" Thanh Mộc trầm mặc trong chốc lát, tùy ý tôi kéo tay áo cậu ấy, đôi mắt đen kia không chớp mắt dính trên mặt tôi.
Sau một khắc, lòng bàn tay lạnh lẽo tò mò lại chần chờ dán lên sườn mặt tôi, không mang theo bất kỳ tình ý, du͙© vọиɠ gì, giống như một thiếu niên đơn thuần dán lên thiếu nữ mà cậu ấy có chút hảo cảm.
Cuối cùng, cậu ấy thở dài một cách khó hiểu.
Không có hứa hẹn rõ ràng với tôi, cậu ấy chỉ là bất ngờ không kịp đề phòng cúi người, mặt lưỡi liếʍ liếʍ hai má tôi, từ bên môi liếʍ đến khóe mắt, nước mắt dường như bị liếʍ sạch toàn bộ, cuối cùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ ở khóe mắt mới rời đi, mang theo ý tứ mê hoặc.
“???”
Tôi choáng ngợp một chút, tâm tình rối rắm trực tiếp bị cắt đứt, trong nháy mắt không khóc, cậu ấy cách tôi rất gần, hô hấp hoà vào nhau.
Đôi mắt đen của Thanh Mộc khẽ cong, tình cảm lộ ra trong nháy mắt vừa rồi không còn tồn tại, trong giọng nói chảy ra kèm theo ác ý quen thuộc: "Trước tiên đi bệnh viện, nhìn cậu kìa, đáng thương quá đi."
“Thật là một Thi Tự Lý đáng thương. Tôi biết, bị thương sẽ rất đau đớn... Cậu xem tôi chính là chú ý cậu như vậy, kết quả cậu đi ra ngoài một chuyến đã bị thương, thật là đáng thương... Ai làm tổn thương cậu? Tôi gϊếŧ người đó..."
Cậu ấy nói, và toát ra một vài phần trìu mến chân thành, và oán hận độc ác đối với những người làm tổn thương tôi.
"..." Tôi không nói gì, dùng tay áo lau mặt mình.
Mới giơ tay lên bả vai liền đau, đành phải buông xuống.
Hơn nữa người này sao lại liếʍ chứ, không ngại bẩn sao?
Tôi không làm gì được, Thanh Mộc đang oán độc nguyền rủa Điền Phong, mặt dán lên bả vai cậu ấy cọ sạch sẽ, Giọng nói trên đỉnh đầu đột nhiên dừng lại, gián đoạn vô cùng đột ngột.
Lau hết toàn bộ cảm giác không thoải mái trên mặt lên vai Thanh Mộc, cậu ấy kỳ quái không ngăn cản, tôi đứng thẳng, hoàn toàn không muốn quản cái khác, cái gì bất an rối rắm hoàn toàn ném lên chín tầng mây, mới khóc qua giọng nói khàn khàn, nói: "Về sau đừng tùy ý liếʍ tôi, bệnh từ miệng vào có biết hay không.”
Thanh Mộc im lặng nhìn tôi vài lần, đột nhiên dời tầm mắt, thanh tuyến khôi phục bình tĩnh.
"Không biết, ai biết được."
...... Cậu chơi xấu!
----
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Mộc của chương trước lúc này đang ở trong nhà Thi Tự Lý chỉ huy người quét dọn vệ sinh.
.
Truyện này là sự phân bào của Nhiễm sắc thể (Cũng có thể tính là cùng một người)
Bởi vì Thi Tự Lý chỉ có thể chấp nhận một người, nên bên cạnh cô mỗi lần chỉ xuất hiện một người thôi. Bởi vì phần lớn bộ truyện này đều là hành vi điên cuồng tự thay thế mình của Tomie. Không thể chấp nhận có thể dừng lại đúng lúc.