Khi cái xác của tên cảnh sát người địa phương từ từ gục ngã ngay trước mắt Nhất Trung, nhãn cầu của anh bắt đầu chuyển động liên hồi và ngày càng đỏ rực như máu, đôi răng nanh cứ thế mà dài ra, lộ rõ hình thái của một con cương thi khát máu, Nhất Trung lấy từ sau lưng ra một cây gậy làm bằng Hắc Cương, trên đó còn có phủ ký tự của những linh phù lạ mà chỉ có anh mới biết, vẫn như thanh Trường Xung Thủ lúc trước, Nhất Trung cũng chỉ có thể cầm nó ở ngay cán cầm, nhưng anh lại không thể nắm chặt lấy nó tự do được. Mặc dù vậy nhưng thanh gậy đó vẫn được Nhất Trung nắm lấy tiến thẳng đến cô gái kia, chiếc gậy vung đến đâu là luồng ánh sáng vυ't nhanh đến đó, cô gái kia tuy nhỏ người nhưng chuyển động của cô ta cực kỳ nhanh nhạy, nó vượt xa mức của một người bình thường, những lần thanh gậy vụt tới, cô ta đỗ người tránh nó như thể hiểu rõ được đường vung gậy của Nhất Trung vậy.
Những cái đuôi mọc ở phía sau cô ta cứ lượn tới lượn lui như những con rắn trắng tinh, thoáng chốc cô ta lao vυ't thật nhanh tới trước mặt, đôi tay mảnh khảnh ôm người Nhất Trung, trong giây lát anh bị cô ta siết chặt không tài nào cử động được, những tiếng kêu “rắc rắc” cũng bắt đầu vang lên từng chút một.
Khi đôi mắt của anh hướng xuống dưới nhìn, thì lúc đó anh mới nhận ra một bên tay phải của mình đã gãy và giật ngược ra phía sau, phần xương vai lộ ra rõ mồn một. Lúc bấy giờ, Nhất Trung chỉ còn kịp dùng tay còn lại đánh vào người ả văng ra xa. Anh tự thân kéo và chỉnh cánh tay phải của mình trở lại như cũ.
“Phệ Hồn Lăng Vũ - Mở”
Đôi cánh phía sau Nhất Trung tự mọc ra, nhãn cầu cũng ngày càng trở nên đỏ rực, có pha tạp giữa màu đen và màu đỏ nên nó trong như những viên bi lửa vậy, kình lực đột ngột tăng lên dữ dội. Đứng trước con yêu hồ, Nhất Trung đưa đôi mắt nhìn cô ả như thể muốn ăn tươi nuốt sống ả vậy, rồi từ tốn cất lời:
- Có lẽ người chưa biết rằng tộc cương thi của ta vẫn còn những cấp độ và biến thể khác.
Ả hồ ly vẫn đứng đó, tay che miệng ra dáng yểu điệu, lần đầu tiên trong suốt trận chiến đó, ả cũng lên tiếng đáp lời bằng một cái giọng chanh chua của một cô gái vô tình.
- Thế thì đã sao hả anh trai? Cậu không biết cậu đang đối mặt với ai sao?
- Dù ngươi có là gì thì ta cũng quyết sẽ đánh bại ngươi.
Nghe đến đây, ả ta phá lên cười thật lớn rồi nói:
- Hahaha… ngươi thật là ngây thơ đó Lạc Nhất Trung, thứ mà ngươi đang nhìn thấy trước mặt đích thị là một Linh Hồ ngàn năm, lẽ nào ngươi không biết so với ta, ngươi chỉ là một tên yếu đuối sao?
- Đã là yêu nghiệt thì đừng tự nhận mình là linh hồ tu đạo, nó chẳng khác gì trò hề cả.
Vừa dứt lời, kình lực lại một lần nữa phát tán, không khí bị ép lại làm cả một khu vực quanh Nhất Trung nứt nẻ ra từng chút, anh vội đưa thanh gậy khi nãy ra trước mặt rồi cắm xuống đất, một chân khụy gối, hai tay áp sát vào mặt đặt ngay cạnh thanh gậy, miệng hô to.
“Thi Vương Đại Thành - Phệ Hồn Tam Hợp Thể - Thức tỉnh”
Ngay lập tức toàn thân Nhất Trung thay hình đổi dạng.
- Biến Thể Thi Vương - Đại Thành.
Lúc bấy giờ, ả hồ yêu khi nhìn lên bầu trời đen dần tối sầm lại, ả không sao ngừng được sự kinh ngạc của ả về sức mạnh của Nhất Trung.
Trận chiến bắt đầu ngay sau đó, cùng lúc cả hai phóng vào nhau nhanh như chớp, những tiếng va chạm bùng nổ vang trời, cả một khu vực đổ nát tứ tung, nhưng ngôi nhà ở gần đó dù họ nghe thấy nhưng chẳng ai dám ra cả.
Những cú đánh như trời gián của Nhất Trung cứ liên tục như vũ bão, cho đến khi ả hồ ly không còn đứng vững được nữa thì ả mới hiện nguyên hình là một con cáo chín đuôi, ả thoắt ẩn thoắt hiện rồi phi thẳng vào sâu trong rừng, thừa thế Nhất Trung cùn chạy đuổi theo ả ta, anh chạy theo dấu của con hồ yêu ấy ra tận đến một bờ suối thì dừng lại, thoáng nhìn một lượt quanh khu rừng, Nhất Trung không còn tìm thấy ả đâu nữa.
- Ả trốn thoát nhanh thật!
Đứng trước con suối anh chợt nhìn thấy một cái đầu người nằm la liệt bên một tảng đá rêu xanh, đưa mắt nhìn lên trời thì mới biết lúc đó đã xế chiều, Nhất Trung vội lần mò theo vết máu từ cái đầu người ấy, anh mới nhặt được một món đồ quen thuộc
- Đây là… Thiên Kiếp Châm, nhưng làm sao mà nó lại ở đây?