Cương Thi Dị Truyện

Chương 46: Trận chiến vô nghĩa

Khi bầu trời giờ đây đã khoác lên mình một màu đen u ám, Nhất Trung và ông lão kia vẫn ở trong ngôi nhà gỗ ấy đọ sức bất phân thắng bại, những tiếng va chạm ken két cứ thế văng lên liên hồi, cứ mỗi lần Nhất Trung gầm lên là mặt đất lại rung chuyển, không gian như bị dồn nén lại và tạo ra một phản lực làm cả những bức tường quanh nhà rạn nứt.

Lúc bấy giờ lão già cầm gậy tự khắc lùi lại và chạy ra phía sau nhà nhầm lẫn trốn, Lạc Nhất Trung thấy thế nên cũng đuổi theo ráo riết, phi nhanh ra sau nhà, Nhất Trung vừa đặt chân lên bãi đất trống gần đó đã thấy ông lão kia đứng thủ thế chờ sẵn, lão nhoẻn miệng cười ra vẻ đắc ý.

- Hừm… cậu không thể thoát được khỏi đây nữa đâu.

Vừa dứt lời lão ta dựng cây gậy thẳng đứng ngay bên cạnh, miệng đọc nhẩm câu chú rồi đưa tay thủ ấn hướng về phía Nhất Trung, ngay lập tức từ bên dưới mặt đất hiện lên một cái vòng tròn, ở giữa là những kí tự kì lạ cổ xưa, nó ghì chặt chân, làm cho Nhất Trung không tài nào cử động được dù chỉ là một cái nhích người. Tiếp theo sau đó, lão già rút trong túi ra một lá linh phù màu xanh, ở giữa có vẽ một hình ngôi sao năm cánh kèm những kí hiệu lạ, lão già đưa tay vẽ lên không trung trước mặt của lá bùa rồi quăng nó về phía Nhất Trung, khi lá bùa vừa chạm vào trán của anh nó lập tức phát sáng và nổ lên như một phản ứng hóa học.

Ông lão đứng từ bên ngoài nhìn vào đám khói mịt mù từ vụ nổ khi nãy, lão bắt đầu nhếch môi ra vẻ như đắc chí, nhưng ngay khi khói bụi tan đi, bóng dáng của Nhất Trung khi đó mới dần hiện ra và dù đang bị cái phong ấn bên dưới chân ghì chặt nhưng Nhất Trung vẫn không bị sao cả, lúc bấy giờ Nhất Trung cố gắng dang đôi cánh từ phệ hồn của mình ra thật rộng rồi gầm lên một tiếng vang trời, khi mặt đất bên dưới chân anh vỡ nứt ra thì cũng là lúc phong ấn bên dưới bị phá, luồng nội khí phát tán ra bên ngoài đẩy vào mặt lão già kia một cách dữ dội, đến độ nó làm lão phải nhảy lùi lại vài bước, cầm gậy thủ thế y như lúc ban đầu trong ngôi nhà gỗ.

Lão đạo sĩ già đứng đó ngấm ngầm suy nghĩ một hồi lâu rồi đưa tay lên bấm độn vài đường, lão lắc đầu ngao ngán khi ngộ ra được điều gì đó trong tương lai.

- Lạc Nhất Trung, hậu duệ cuối cùng của ma tộc Cương Thi Lạc Gia, nếu so về thực lực thì quả đúng là cậu không thể nào thắng ta được, nhưng qua trận đánh lần này cậu làm ta rất bất ngờ,... hahaha.

Nói rồi lão ta cười lớn, trong khi đó Nhất Trung vẫn giữ một thái độ lạnh lùng vô cảm, nhìn về phía lão đạo sĩ già bằng một ánh mắt đỏ ngầu như máu, như thể anh muốn hút cạn sạch máu từ kẻ đã làm hại đến người mà anh yêu thương nhất vậy.

Trong chớp mắt Nhất Trung Thuấn Di ngược ra phía sau lưng của ông lão rồi dùng pháp khí dáng lên đầu lão một phát thật mạnh, vừa kịp lúc ông lão già kia cũng vội đưa gậy lên đỡ lấy, tiếng va chạm giữa hai pháp bảo tạo ra vô số xung chấn trên mặt đất, tuy rằng lão ta tuổi tác đã cao nhưng sức khỏe có thể nói là rất cao cường, Nhất Trung đã cố dốc toàn lực đánh phát đó nhưng lão ta vẫn có thể đỡ lấy mà không hề lúng túng.

Khoảnh khắc như như sắp không đỡ nổi cú đánh cường hào của ma tộc Thi Vương, lão già liền dậm chân ba lần xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm niệm chú, vừa niệm lão vừa đưa một chân vẽ xuống đất một vài ký hiệu.

Đùng đùng bên dưới chân lão xuất hiện một luồng hào quang màu vàng nhạt lấp lóe, nó làm cho Nhất Trung đứng gần đó như bị thiêu đốt vậy, cho nên anh đã phải thụt lùi lại ra sau để tránh luồng quang khí đó.

Lúc bấy giờ, thừa thế lão già tay bắt ấn quyết, hô to khẩu quyết:

“Âm Binh, Địa Yêu - Nghe Lệnh ta mà mau tập hợp”

Đồng loạt hơn chục âm hồn bay lượn lờ xuất hiện từ sau lưng lão ta bay thẳng đến Nhất Trung, kẻ nắm tay, kẻ ghìm chân Nhất Trung lại, làm anh không tay nào cử động được giống như khi anh bị kết giới phong ấn khi nãy.

Tiếp ngay sau đó là đến lượt lão già vẽ bùa lên gậy, đánh trúng thẳng vào giữa ngực Nhất Trung, hất văng anh ra xa đến gần chục mét đến thổ cả huyết, được chừng vài giây sau tự động Nhất Trung cũng đứng ngược dậy, tay quệt ngang dòng máu trên miệng, tuy đã thấm mệt và có phần yếu sức nhưng cơn giận trong lòng Nhất Trung vẫn cứ như lửa đốt, anh tiến về phía trước tiếp tục vung pháp khí bổn mệnh đánh với lão già kia mà không màng đến bản thân, cả một khu đất trống khi đó dù trời tối đen như mực, nhưng cả hai vẫn cứ quyết liệt đánh với nhau suốt mấy giờ liền.

Suốt mấy canh giờ đó, Nhất Trung bị lão già kia đánh ngã không biết là bao nhiêu lần cho xuể, cho tới khi chỉ còn lại chút sức, Nhất Trung lại gầm lên một tiếng vang trời.

- Tại sao ông lại gϊếŧ cô ấy?

Nhất Trung vừa hét lớn vừa tiếng thẳng lại gần ông già kia để mong cho lão ta một đòn. Nghe đến đây lão già tự nhiên đứng trân người ra, vô tình Nhất Trung cũng vừa đúng lúc đánh trúng lão một đòn đau, khiến lão ngã nhào mà vã máu.

Ngồi ôm lòng ngực, lão già ho sặc sụa rồi hỏi ngược lại Nhất Trung.

- Khụ khụ khụ,...Ta đã gϊếŧ ai?

- Đó chính là Tuệ Như, cô ấy đã làm gì nên tội kia chứ? Tại sao ông lại có thể nhẫn tâm đến như vậy?

Lúc bấy giờ, ông lão già bắt đầu chiêm nghiệm ra được điều gì đó, rồi lão ra hiệu xin ngừng cuộc chiến này lại ở đây, sau đó lão già bắt đầu trả lời cậu nói của Nhất Trung một cách ân cần.

- Dù ta không biết đã xảy ra chuyện gì với bạn của cậu nhưng ta thực sự không phải là người đã gϊếŧ cô ấy.