Vì Không Muốn Chết Nên Mới Liếm Anh

Chương 2

Tôi nhớ mang máng là vào ngày đầu tiên sau khi qua sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi phát hiện mình có thể thấy rõ du͙© vọиɠ của người khác.

Tuy rằng nhìn trộm du͙© vọиɠ của người khác là một chuyện không có đạo đức cho lắm, nhưng điều này lại có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của mỗi người. Tôi không chỉ cảm thấy rất thú vị mà còn hận không thể đem du͙© vọиɠ của tất cả mọi người đều nhìn một lần, thậm chí tôi còn rất "không phúc hậu" mà nghĩ tới chuyện dùng chính du͙© vọиɠ của bọn họ làm nhược điểm nhằm uy hϊếp bọn họ.

Nhưng chuyện vui này cũng nhanh chóng biến mất…

Bởi vì có những thứ tôi thật sự cũng không muốn nhìn thấy đâu mà hu hu hu.

Du͙© vọиɠ không mãnh liệt thì còn dễ nói, sợ nhất chính là du͙© vọиɠ quá mãnh liệt của những người chung quanh.

Ví dụ như cậu bé mập ngồi ở bàn trước của tôi, tôi thật sự rất muốn hét to với cậu ta một câu: "Cái thứ trên đỉnh đầu của cậu làm phiền đến con mắt tôi quá rồi đó!"

Đỉnh đầu của cậu ấy toàn là chút đồ ăn đồ uống, sơn hào hải vị lơ lửng đầy trên đầu cậu ấy.

Lúc tôi đã ăn no dù có lơ đãng liếc thấy thì vẫn còn tốt, nhưng vừa đến giờ cơm, những món ăn quý hiếm và độc lạ trên đỉnh đầu cậu ấy y như đồ ăn thật vậy, mê người cực kỳ khiến tôi bị thèm đến thiếu chút xíu nữa là chảy nước miếng ngay trong lớp học.

Một số dc vọng khác ví dụ như một bài thi đạt điểm tối đa gần như là ngày nào cũng bay lơ lửng trên đỉnh đầu của lớp trưởng.

Thành thật mà nói, lúc đầu tôi cảm thấy như bản thân mình rất đặc biệt, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Trung học phổ thông cũng đã học qua rồi, chúng tôi hiện tại chính là sinh viên đại học!!!!

Là kiểu sinh viên đại học đã bước qua được việc cày đề thi mỗi ngày ấy!!!!

Trâu cũng có lúc không muốn cày ruộng, lớp trưởng này sao lại giống như là uống má.u gà vậy, thành tích rõ ràng đã rất rất tốt rồi, vì sao còn muốn theo đuổi mấy cái bài kiểm tra điểm tối đa gì nữa chứ huhu?!

Niềm vui sướиɠ ban đầu đã sớm bị mài mòn hầu như không còn, sau khi trưởng thành chưa được mấy ngày tôi đã nhận ra nỗi sầu não của người trưởng thành.

Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu thích ở một mình, ngoại trừ việc chỉ liên lạc với mấy người bạn tốt thì tôi không hề tham gia mấy loại hoạt động nhiều người như vậy, hoạt động xã đoàn của trường học hay xây dựng lớp học này tôi cũng từ chối toàn bộ.