Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ vẫn còn bày những bức ảnh của tôi khi còn sống.
Trong ảnh, tôi đang cười một cách ngu ngốc.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đều quay cuồng.
Do sự dao động cảm xúc mạnh mẽ, linh hồn tôi dần dần tiêu tán.
Giọng nói của hai người đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
“Đêm tân hôn của chúng ta sẽ ở trên chiếc giường này, em có muốn trải nghiệm một chút không?”
“Được rồi, chẳng phải tất cả đàn ông đều thích quanh quẩn bên Cố Minh Nguyệt sao? Lần này để em cướp người đàn ông của cô ta thử xem.”
Tất cả đều đã rõ ràng rồi.
Chẳng trách, tại sao trong giấc mơ của Thiên Thiên, Nghiêm Vũ lại xuất hiện.
Chẳng trách, sau khi báo mộng, Thiên Thiên vẫn không đốt tiền cho tôi.
Chẳng trách, Sở Phóng bảo tôi đừng đến tìm Thiên Thiên nữa.
Thì ra Sở Phóng đã sớm biết rõ mọi chuyện.
Giữa chúng tôi có một mối tình tay ba cẩu huyết. Thiên Thiên thích Sở Phóng, Sở Phóng thích tôi.
Tôi không có bất cứ tình cảm gì với Sở Phóng, chỉ là, giữa Thiên Thiên và Sở Phóng, tôi đã chọn Thiên Thiên.
Tôi đã từ chối lời tỏ tình của Sở Phóng, thi đỗ vào đại học ở một tỉnh khác, cố gắng hết khả năng để tránh xa Sở Phóng.
Nhưng Sở Phóng từ đầu đến cuối không hề rung động với Thiên Thiên.
Có lẽ Thiên Thiên đã đổ hết chuyện này lên đầu tôi, và cực kỳ hận tôi.
Nếu không có tôi, Sở Phóng có lẽ đã là của cô ấy.
Tôi không biết liệu cái ch/ết của tôi có sự tham gia của Thiên Thiên hay không.
Tôi chưa bao giờ là người bi quan.
Cái ch/ết bất ngờ của cha mẹ tôi cũng không thể làm tôi suy sụp, sự phản bội của Nghiêm Vũ cũng không, nhưng sự phản bội của Thiên Thiên gần như khiến tôi ngạt thở. Từ khi còn học mẫu giáo, chúng tôi chưa từng xa nhau, chúng tôi đã chứng kiến từng giai đoạn trong cuộc đời mỗi người, hầu như mọi ký ức của tôi đều có sự hiện diện của cô ấy.
Tôi đã nghĩ đến mọi khả năng, điều duy nhất tôi không nghĩ đến là, người muốn gi/ết tôi lại chính là Thẩm Thiên Thiên.
Tôi nằm lặng lẽ trên giường, nhìn lên trần nhà, để bóng tối nuốt chửng mình.
Địa phủ quanh năm không thấy ánh sáng, sự khác biệt giữa ngày và đêm cũng chỉ là mờ tối và tối đen như mực.
Không biết tôi đã trốn trong phòng bao nhiêu ngày rồi.
“Cót két”, cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, bà lão cong lưng chậm rãi bước vào, nhỏ giọng gọi tôi: “Cháu gái?”
Tôi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: “Bà.”
“Ăn chút gì đi, cháu gái.”
Bà đưa cho tôi một bát cháo, ngồi xuống bên cạnh tôi, “Người ch/ết rồi, quá khứ cũng nên xóa bỏ, duyên phận nên kết thúc tại đây, dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cháu nữa, hãy suy nghĩ cho thông suốt.”
Tôi đờ đẫn nhìn bát cháo đậu đỏ trên tay.
Đúng vậy.
Duyên tự sinh, duyên cũng sẽ tự diệt.
Không bao lâu nữa, mọi ký ức về quãng đời trước đó sẽ biến mất, tôi hà cớ gì phải canh cánh trong lòng.
Trong mấy ngày qua, Bà chăm sóc tôi rất chu đáo.