Sau khi tôi ch/ết, người bạn thân nhất đã đốt cho tôi mười người đàn ông đẹp trai.
Nhưng cô ấy thật không đáng tin cậy chút nào, thế mà lại quên đốt tiền cho tôi, khiến tôi không thể nuôi nổi mười soái ca này.
Vì vậy, tôi đã hối lộ Hắc Vô Thường, lên trần gian tìm người bạn thuở nhỏ Sở Phóng.
Trong phòng ngủ, đập vào mắt tôi là một mảng tối đen mờ mịt, chỉ có một đốm lửa nhỏ khi tỏ khi mờ.
Khuôn mặt của Sở Phóng ẩn trong làn khói, cậu ấy nhìn chằm chằm vào hư không hồi lâu rồi mới khản giọng nói: “Tôi rất nhớ cậu.”
…………
“Mười soái ca của bạn đã đến Trạm Tân Binh. Vui lòng lấy hàng trước 22:00.”
Năm phút sau, tôi xuất hiện tại Trạm Tân Binh của Địa phủ, nhìn mười người đàn ông đẹp trai với nhan sắc khác nhau, tôi tức đến mức nghiến răng.
Thẩm Thiên Thiên, sao cậu không đốt xuống đây cho tôi một cái biệt thự! Cậu đốt tiền đi! Đốt đàn ông làm gì, muốn tôi mở tiệm bánh bao người giấy sao?
Tôi đã ở Địa phủ được hơn hai tháng.
Ở đây tấc đất tấc vàng, từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, chỉ hy vọng cô bạn thân Thẩm Thiên Thiên có thể đốt một ít tiền cho tôi.
Không ngờ cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy, chỉ đốt đồ đạc, còn tiền thì không đốt.
Ngôi nhà tồi tàn chắp vá linh tinh mà tôi mua không thể chứa được nhiều người như vậy.
Hết cách rồi, tôi đành phải dẫn mười soái ca này ngồi thành hàng trước cửa trạm dịch để hít gió Tây Bắc.
Cuối ngày, tiếng “ọc ọc ọc” trong bụng cứ kêu liên tục không ngừng.
Một cậu nhóc không nhịn được, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Chị ơi, mẹ em gửi em xuống đây để ăn no uống say chứ không phải chịu đói chịu rét, nếu nuôi không nổi thì chị đốt em đi.”
À, cái này.
Người giấy ở địa phủ vẫn có m/áu thịt, dù bị coi là người thứ đẳng, nhưng cũng không thể đem họ đi thiêu được.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi đành bán chiếc điện thoại di động duy nhất của mình, hối lộ Hắc Vô Thường, báo mộng cho Thẩm Thiên Thiên.
Nửa đêm, vào lúc hai giờ, tôi xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Thiên Thiên.
Giấc mơ của Thiên Thiên rất kỳ lạ, chúng tôi đang ở trong một sa mạc rộng lớn, ánh nắng chói chang khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Tôi, Thẩm Thiên Thiên và Nghiêm Vũ, có tất cả là ba người.
Nghiêm Vũ đang cầm cái xẻng trong tay.
Tôi nhìn chằm chằm Nghiêm Vũ hai giây, sau đó dời ánh mắt, kéo Thiên Thiên sang một bên, không thèm chào hỏi mà nói thẳng vào chủ đề.
Dù sao thì toàn bộ tài sản của tôi chỉ đủ cho tôi ở lại đây được năm phút.
“Thiên Thiên, sao cậu chỉ đốt mấy thứ linh tinh cho tôi vậy, cậu đốt biệt thự và ít tiền cho tôi đi, tôi sắp phải ngủ ngoài đường rồi đó.”
Thiên Thiên đột nhiên mở to mắt: “Nguyệt Nguyệt…là…là cậu?”
“Là tôi là tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu, nhớ đốt ít tiền cho tôi đấy. Còn nữa, Nghiêm Vũ anh ta…”
Tôi quay đầu nhìn chỗ Nghiêm Vũ vừa đứng, thì phát hiện ở đó không còn ai nữa.
Tôi quay đầu lại, đυ.ng phải đôi mắt to vô tội của Thiên Thiên.
“Thôi đi, cậu nhớ chăm sóc bản thân, một ngày ba bữa đúng giờ, tôi đi trước đây, đừng quên đốt tiền cho tôi.”
Vừa dứt lời, cơ thể tôi bị gió biến thành cát.
“Nguyệt Nguyệt, có thời gian nhớ thăm Sở Phóng một chút, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều, thật nhiều tiền cho cậu!”
Lời nói của Thiên Thiên bay trong không trung, sau đó, tôi xuất hiện ở Địa phủ.
Nhìn mười soái ca đang nhìn mình háo hức, tôi lúng túng xoa mũi hứa hẹn: “Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ cho mọi người ăn ngon.”