Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 3

Ở ngoài cung, trời cao hoàng đế ở xa, mọi chuyện cũng dễ dàng và thuận tiện cho ta hành động hơn.

Bùi Tuân luôn chú trọng thanh danh, coi trọng danh dự, hắn sợ ta lại tung tin gây chuyện nên nhanh chóng hạ lệnh cho ta đến hành cung, tránh nghi ngờ.

Đúng ý của ta luôn.

Ha ha, cũng đã ngủ với nhau vài lần mà vẫn còn tìm cách né tránh hiềm nghi, cẩu nam nhân chính là ra vẻ đạo mạo, quen thói giả bộ.

Ở hành cung, ta vất vả mang thai mười tháng, đau hai ngày một đêm, đầu mùa xuân năm sau, ta sinh một hài tử.

Lễ bộ hùa đón ý hoàng thượng, đặt tên nó là Bùi Thận, nghĩa là thận trọng, cung kính.

Ta không quan tâm, đặt nhũ danh gọi hắn là Truyền Thừa.

Đứa nhỏ đầy tháng, cha ta tới thăm.

Sau khi ta vào cung, đây là lần đầu tiên ông tới gặp ta.

So với sắc mặt hồng nhuận của ta, khí sắc của ông trông sa sút hơn nhiều.

Cũng phải, tân hoàng đăng cơ, triều đình một phen thanh tẩy, danh tiếng Thừa tướng chủ trì chính sự nhiều năm của ông cũng đến lúc phải nhường cho người khác.

Bùi Tuân từ trước đến nay là kẻ tuyệt tình lãnh khốc, ta nghĩ cuộc sống sau này của ông hẳn sẽ không dễ dàng.

Ta có chút vui sướиɠ khi thấy người gặp hoạ.

Ta xa cách khách sáo nói chuyện vài câu, sau vài câu xã giao, lấy cớ có bệnh nên dâng trà tiễn khách.

Ông hiểu ta không muốn gặp ông nên sai ca ca ta thường xuyên đến, mang cho ta cả tiền cả quà, muốn hàn gắn tình thân.

Quà thì ta nhận, nhưng không bàn thêm gì.

Không biết nếu ta sinh ra một công chúa, liệu ông có còn nhớ đến đứa con gái là ta hay không nữa?

Ta viết một phong thư, giao ca ca mang đi.

Hơn nửa tháng sau, khi ca ca cầu kiến, đằng sau có thêm một tên thị vệ.

Người này mắt kiếm mày sáng, phong thái khác biệt, có chút lớn mật nhìn thẳng ta, ngữ điệu lạnh lạnh: “Thần đi ngàn dặm đường, đặc biệt đến bái kiến nương nương, kính chúc nương nương ngàn năm xinh đẹp, vững bền”

Đây là nhị hoàng tử Bùi Hoài, bị Bùi Tuân đuổi về nơi đất phong, ngay cả tang lễ của tiên đế cũng không được dự.