Thiên Kim Song Sinh

Chương 9

Cô ấy ở bên cạnh tôi, đôi mắt sưng húp như quả óc ch ó.

Không biết đã hạ quyết tâm quyết định cái gì, sau khi lau khô nước mắt, cô ấy nắm lấy tay tôi kiên quyết nói: “Tôi nhất định sẽ cứu cô!”

Nói rồi, cô cõng tôi trên lưng, đem tôi giấu ở trong hố cạnh tường.

Trên miệng hố phủ đầy rơm rạ, sau khi che chắn cẩn thận, cô ấy chạy ra khỏi sân.

Cả người tôi không có sức lực nằm trên chiếu rơm, cựa quậy cũng không nổi.

Đợi tới khi trời tối, Trương Vân mới quay trở lại.

Cô ấy chân nam đá chân chiêu chạy vào trong nhà, bỏ hết rơm rạ ra, trốn vào trong cái hố.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, trong tay cô ấy đang ôm một cái túi, bên trong chứa đầy các dược liệu.

Cô ấy đi trộm thuốc vì tôi.

Tôi khó khăn kéo lên một nụ cười, đang định khen cô ấy trở nên thông minh.

Một giây sau, Trương Vân tóm lấy một hòn đá trong hố đâm về phía tôi.

Nước mắt chảy đầy mặt: “Em xin lỗi, chị ơi.”

Đầu đá sắc bén tạo thành vệt máu chảy ròng ròng từ trên mặt tôi, máu tươi rơi xuống, phía bên mặt phải tôi ướt đẫm.

Trương Vân buông lỏng viên đá trong tay, lại lập tức lấy chỗ thuốc tìm được cho vào mồm nhai nát, đắp lên vết thương của tôi.

Lại cho dược liệu nhét vào mồm tôi.

Cô ấy vẫn đang khóc, vừa khóc vừa nói xin lỗi:

“Lúc em đi trộm thuốc bị phát hiện, bọn họ chắc chắn nhận ra em tới, bọn họ sẽ tới tìm em.”

“Chị nhai nát chỗ thuốc này, bệnh sẽ khỏi, em nghe bọn họ nói đây là phương pháp hữu hiệu nhất.”

“Em muốn về nhà cùng với chị, nhưng em không thể ở bên cạnh chị, chúng ta ở cùng nhau đều sẽ ch*t mất.”

Cô ấy khóc đến mức mặt nhăn nhúm lại, chống tay lên trèo ra khỏi hố.

Cô ấy cầm miếng gỗ và rơm rạ, che đi miệng vào của hố.

“Chị ơi, chị thông minh hơn em, chị phải sống nhé.”

“Sau đó tìm được em, đưa em về nhà.”

Đây là lần đầu tiên Trương Vân gọi tôi là chị, trước nay cô ấy nhất định không gọi tôi là chị.

Khi tôi cướp đi bộ váy mà cô yêu thích, lấy đi đồ mỹ phẩm của cô, đe dọa dụ dỗ cô ấy gọi tôi là chị, hoàn thuận với tôi, không được tranh luận phân biệt thiên kim thật giả.

Cô ấy đều không chịu.

Nhưng bây giờ, vậy mà cô ấy lại gọi tôi là chị.

Trong cái hố tối om, trong miệng tôi ngậm đầy dược liệu cô ấy trộm được, thuốc đông y đắng quá, đắng tới mức nước mắt tôi chảy ra ngoài.

Tôi muốn đứng dậy, chạy ra khỏi hố bắt cô ấy quay lại.

Nhưng cơ thể lại nặng như đeo chì.

Chẳng lâu sau đó, trên hố truyền tới tiếng bước chân, còn có giọng nói của đàn ông.

“Mấy con khốn đó chạy về hướng này! Xông lên! Bắt sống nó còn đổi lấy tiền thưởng!”

Tiếng bước chân xa dần, chẳng ai chú ý tới tôi đang trốn ở trong hố.

Tôi nằm trong hố, nước mắt chảy đầy mặt.

Không biết có phải thuốc Trương Vân mang về thực sự có hiệu quả hay cái khác.

Bệnh của tôi đã khỏi.

Chờ tới khi tôi trèo ra khỏi hố, tờ cáo thị trên tường thành đã bị xé bỏ.