Trương Vân trốn vào một góc.
Tôi chậm rãi di chuyển đến dưới am thờ phật, tay cầm cái trâm hơi run run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng gõ dưới am thờ phật trống rỗng, tô dùng sức ấn xuống thì phát hiện dưới am thờ phật là tấm gỗ sơn và đất.
Tôi nhẹ tay nhẹ chân di chuyển tới bên cạnh, dùng cây trâm cạy lên tấm gỗ.
Dưới am thờ phật không có người, mà là một cái lỗ hẹp có thể cho người đi qua.
Cửa lỗ là tiếng gió, là một cửa sống.
m thanh vừa nãy nghe thấy là tiếng gió.
Tôi nhanh chóng vẫy tay ý bảo Trương Vân tới đây: “Đêm nay chúng ta sẽ trốn đi từ đây.”
Trương Vân lắc đầu: “Tôi không đi! Cô cũng không được đi!”
“Tôi còn muốn làm nhân vật nữ chính nghịch thiên cải mệnh!”
Tôi hận rèn sắt không thành thép chửi: “Đừng có đi8n nữa! Cô cảm thấy nằm trong tay Cố Hiên Lãng còn có đường sống sao?”
Dường như cô ta cũng nhớ tới những lời đồn về cái ch*t của cô gái xuyên không, cơ thể co rúm lại.
Lại nhanh chóng ngụy biện: “Đó là do cô ta không có bản lĩnh! Tôi không giống cô ta!”
Tôi bị suy nghĩ cố chấp của cô ta chọc tức tới mức nổi trận lôi đình, sự nhẫn nại đối với cô ta biến mất không còn chút nào, lập tức quyết định sẽ vứt bỏ cô ta.
Cô ta đã muốn làm nữ chính nghịch thiên cải mệnh, vậy thì để cô ta làm đi.
Đêm hôm nay, chờ nha hoàn đưa cơm tới, tôi sẽ dùng chỗ trang sức này đổi mấy bát thức ăn mặn.
Trương Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi, đề phòng tôi chạy trốn.
Thấy tôi chỉ đổi mấy món ăn mặn xào mỡ lợn, cô ta mới cười nhạo một tiếng, nhìn về phía tôi: “Đổi ý rồi à?”
Một giây sau, tôi bê cái bát đầy dầu mỡ đứng dậy, cố hết sức vảy chúng lên tấm màn che trong phật đường.
Đẩy một phát cây nến bên cạnh.
Rất nhanh, ngọn lửa trong nháy mắt đã lan ra cả phật đường.
Thị vệ bên ngoài dần dần phản ứng lại, gọi người đến dập lửa.
Tôi đứng trong ánh lửa, kéo góc miệng lên.
Trương Vân đứng đối diện với tôi, sửng sốt đưa tay chỉ về phía tôi: “Cô đi*n rồi!”
Tôi đập cái bát xuống mặt đất, lãnh đạm nhìn về phía cô ta: “Bây giờ cô vẫn có thể lựa chọn.”
“Một là đi theo tôi, hoặc là nhân cơ hội lửa chưa cháy lớn chạy trốn, có thể còn giữ được một mạng, thực hiện mơ ước trở thành nữ chính của mình.”
Tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta: “Còn do dự thêm chút nữa, phật đường sẽ sụp đổ.”
Trương Vân chỉ tôi tức giận đến mức không nói lên lời, khi nhìn thấy ngọn lửa sắp cháy tới ống tay áo mình.
Cô ta đột nhiên phản ứng lại, vén váy chạy ra ngoài.
Tôi lập tức xoay người chạy vội tới am thờ phật, nhấc tấm gỗ trên mặt đất ra, muốn chạy trốn từ cái lỗ hẹp này.
Tôi vừa chạy vào cái lỗ hẹp.
Cửa lỗ trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng động.
“Bỏ tôi ra!”