Thiên Kim Song Sinh

Chương 1

Sau khi bị nhốt trong phật đường, chúng tôi ngày ba bữa đều chỉ có thể ăn nửa bát đậu phụ, dùng để kiểm soát thể lực của chúng tôi, đề phòng chúng tôi chạy trốn.

Trương Vân đói đến mức ngực dán vào lưng, ăn như hổ đói nuốt xuống nửa cáo bánh bao kia.

Nửa ngày sau, viền mắt cô ta đỏ ửng nhìn tôi, khó ở không vui:

“Tôi là tiểu thư đích nữ, dựa vào cái gì mà phải làm thϊếp cùng cô!”

“Con dòng chính có xuất thân cao hơn dòng thứ là điều hiển nhiên, chưa kể tôi đáng ra phải là chính thê chủ mẫu mới đúng!”

Tôi kéo tấm vải trải bàn trên bàn phật xuống, đắp lên người mình giữ ấm.

Lười biếng nói: “Ít xem phim truyền hình gia đấu mất não đi, thời cổ đại đích thứ khác biệt là ở đàn ông. Nữ thì sao? Đều là công cụ liên hôn mà thôi.”

“Kiếp trước cô xem phim nhiều quá rồi đấy, nên mới bị dở hơi đi tranh đấu thiên kim giả thiên kim thật với tôi.”

“Tôi là chủ tịch có sự nghiệp riêng, ai thèm khát gì việc cướp đi tình yêu gia đình của nhà họ Trương với cô, tất nhiên là kiếm tiền quan trọng hơn rồi.”

Tôi và Trương Vân không phải người của thời đại này, chúng tôi từ thế giới hiện đại xuyên tới.

Trước khi xuyên tới, tôi là thiên kim thật của tập đoàn nhà họ Trương bị lưu lạc bên ngoài, Trương Vân là thiên kim giả tu hú chiếm tổ chim khách.

Không giống với các cặp thiên kim thật giả thông thường, tôi không hề muốn đối đầu với Trương Vân, cướp đi sự yêu chiều gì đó của bố mẹ.

Hơn nữa lúc tôi được nhà họ Trương tìm về không phải là mười tám tuổi mà là hai mươi ba tuổi.

Lúc đó trong lòng tôi chỉ có kiếm tiền, đã dựa vào hoạt động kinh doanh có được công ty niêm yết dưới tên mình.

Nhưng điều này khiến cho bố mẹ đẻ của tôi khen không dứt miệng.

Đi ra khỏi cửa, trước mặt người ngoài, so với Trương Vân thì tôi được nhắc tên nhiều hơn.

Vị trí đứa con cưng của Trương Vân biến mất, cô ta tức ch*t đi được.

Vì để cướp lấy sự chú ý của bố mẹ, cũng để chứng minh mình giỏi hơn tôi, cô ta từ chối tất cả các lời đề nghị chung sống hòa bình của tôi.

Bắt đầu dùng trăm phương ngàn kế đối đầu với tôi, gây trở ngại cho tôi.

Nhưng mọi mánh khóe của cô ta đều bị tôi nhìn thấu, chẳng lần nào thành công.

Cho đến tiệc sinh nhật của tôi và cô ta.

Cô ta nhếch miệng cười khẩy, không chút do dự kéo tôi cùng rơi xuống hồ bơi.

“Trương Uyển Như! Cô chờ tới khi tư thế bơi chó của cô bị người ta cười suốt đời đi!”