Editor: Jigokusz
***Những chương trước là của bạn editor trước, do không sửa được những chương đó nên có thể sẽ không khớp với xưng hô cũng như cách hành văn từ chương này trở đi, mong mọi người thông cảm và ủng hộ ạ***
Đường Ninh không buồn bã quá lâu. Vì không thể thoát khỏi cốt truyện của sách gốc, cậu quyết định tạo ra nhiều điều khác biệt so với kiếp trước ngoài cốt truyện. Có lẽ khi tạo ra đủ nhiều khác biệt, cốt truyện cũng không thể làm gì được cậu.
"Dì Lý, phiền dì chuẩn bị một số món tráng miệng mà trẻ con thích ạ." Đường Ninh nói với dì Lý đang bận rộn trong bếp.
Quản bá và dì Lý đều là người lâu năm ở Lục gia. Lục Chu Hành thường không thích có quá nhiều người hầu trong biệt thự, nên ngoài quản bá và dì Lý ở đây, những người hầu khác đều làm việc theo ca và sống ở biệt thự bên cạnh.
Nói là bên cạnh, nhưng thực ra cũng cách đây một đoạn ngắn.
"Được, phu nhân thích ăn gì, tôi sẽ làm nhiều một chút." Dì Lý có ấn tượng rất tốt về Đường Ninh. Mặc dù hôm qua chỉ thoáng nhìn từ xa, nhưng vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, gương mặt luôn mỉm cười của phu nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc với bà ấy.
Quả nhiên những lời đồn trên mạng đều không đáng tin. Làm sao một phu nhân xinh đẹp dịu dàng như vậy lại có thể kiêu ngạo ngông cuồng, nóng tính như họ nói được?
Thời buổi này, tung tin đồn thật chẳng tốn kém gì cả.
Dì Lý làm đầu bếp cho Lục gia cả đời, tay nghề đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, không kém gì đầu bếp khách sạn 5 sao.
Rất nhanh sau đó, mùi thơm đặc trưng của món tráng miệng tỏa ra khắp phòng khách, hương sữa nồng đậm, khiến người ta không khỏi thèm thuồng, nước miếng chảy ròng.
"Phu nhân nếm thử xem có hợp khẩu vị không." Dì Lý bưng ra một đĩa bánh ngọt nhỏ tạo hình tinh xảo, là các hình dạng động vật khác nhau, sống động như thật, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Đường Ninh là người có sở thích lớn nhất là ăn, ngoài hành lá ra cậu ăn tất cả, miễn là ngon là cậu thích.
"Tay nghề của dì Lý tuyệt quá, với tạo hình khéo léo này mà đem ra mở tiệm, chắc chắn khách hàng sẽ chen chúc nhau đến nỗi bậc cửa cũng bị đẩy bay mất." Đường Ninh cười híp mắt khen ngợi, ánh mắt chưa từng rời khỏi những chiếc bánh hình động vật nhỏ, một lúc quên mất mục đích ban đầu khi nhờ dì Lý làm bánh.
Cậu cẩn thận cầm lên một chiếc bánh hình chú lợn nhỏ, cắn một miếng, phần bánh mềm mịn xốp nhẹ, kem mượt mà không ngấy, bên trong thậm chí còn có mứt trái cây chua ngọt vừa phải, một miếng vào miệng, hương vị phong phú, cảm giác tuyệt vời, quả thực là một trải nghiệm vị giác tuyệt hảo.
Chiếc bánh không lớn, Đường Ninh chỉ ăn hai miếng đã hết, giơ ngón cái lên với dì Lý.
"Tay nghề của dì Lý thật sự quá tuyệt vời, sau này con có phước rồi." Đường Ninh chân thành khen ngợi, khiến dì Lý vui đến mức không thể kiềm chế, chỉ muốn đi làm tất cả các món sở trường của mình cho Đường Ninh ăn ngay lập tức.
Dì Lý: "Phu nhân thích là tốt rồi, sau này phu nhân muốn ăn gì cứ nói, nếu dì Lý không biết làm cũng sẽ cố gắng học."
"Dì Lý, dì có thể kể cho con nghe về Lục Cẩm Hạo không?" Đường Ninh hỏi dò dì Lý.
Nếu không có gì bất ngờ, ba năm tới họ sẽ sống dưới cùng một mái nhà. Mặc dù cậu và Lục Chu Hành là hôn nhân hợp đồng, sau khi hết hạn, mối quan hệ với Lục gia cũng không còn nhiều, nhưng đã phải ở chung lâu như vậy, hiểu biết về "bạn cùng phòng" một chút vẫn tốt hơn.
"Thiếu gia Tiểu Cẩm là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, thích học tập, rất dễ dạy. Bình thường ngoài giờ ăn, phần lớn thời gian đều ở trong phòng học tập. Từ khi tiên sinh đón cậu ấy về đây, hầu như không có chỗ nào cần phải lo lắng cả." Dì Lý nói về Lục Cẩm Hạo cũng với vẻ rất tự hào, nhưng Đường Ninh nghe mà nhíu mày.
Nếu những đặc điểm này ở một người trưởng thành thì quả thật đáng tự hào, nhưng Lục Cẩm Hạo mới có 3 tuổi phải không?
"Lục Cẩm Hạo là con nuôi của Lục Chu Hành ạ?"
Cậu thực sự không ngờ Lục Chu Hành lại có lòng nhân ái như vậy. Chủ yếu là trước đây cậu cũng từng nghe anh trai mình nói về một số chuyện của Lục Chu Hành, trong ấn tượng anh chỉ là một người nghiện công việc, lấy công ty làm nhà. Nói thật, một người như vậy không thích hợp để nuôi dạy trẻ con.
"Thiếu gia Tiểu Cẩm thực ra là con của chị gái tiên sinh. Cả gia đình chị gái tiên sinh không may qua đời, chỉ để lại một đứa trẻ đáng thương này, nên tiên sinh mới đưa cậu bé về nhà tự mình nuôi dưỡng." Dì Lý nói đến chuyện này thì rất buồn.