Trọng Sinh Rồi! Tôi Không Muốn OTP Tan Vỡ Đâu!!

Chương 1: Trọng sinh

Dưới rèm sâu khấu mập mờ, hai chàng trại nọ đang tựa sát vào nhau, nhìn như nào cũng giống như đang trao cho nhau nụ hôn thấp thoáng, tựa rằng cả hai lâu lắm mới được gặp, không quan tâm có ai đang để ý hay không, cứ thế bày tỏ tình cảm với đối phương một cách chân thành nhất có thể

Màn hình bỗng tối sầm.

Thanh Di đang xem video ở hậu trường do fan của nhóm GYL đăng lên mà phát thèm, mắt không chớp một giây, hoàn toàn đắm chìm trong sự ngọt ngào của OTP. Gương mặt như không chút biểu cảm nhưng trong lòng đang có 7749 câu chuyện được cậu viết ra cho couple nọ. Như vầy cũng real quá rồi a!

Đúng rồi đó, cậu chính là hủ nam chính hiệu nhưng Thanh Di đây xin khẳng định mình là thẳng 100%, là 100%, chính xác là 100%, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!

/Reng reng/

- Có chuyện gì gọi cho tôi hả Tử Truy?

- Di ca này, anh định bùng kèo sao hả? 7 giờ rồi ca mau mau tới sắp, bắt đầu liên hoan rồi!

- Hả, 7 giờ rồi!! Tôi tới liền.

Thanh Di vứt đi bầu không khí hạnh phúc lúc nãy do được ngắm nhìn OTP tình tứ, vội vã vào phòng ngủ, lựa một cái áo cao cổ màu đen tuyền kết hợp với áo hoodie màu kem rồi lấy quần đen đang treo lủng lẳng trên tủ đổ, chạy thẳng vào phòng tắm để thay.

OTP hấp dẫn quá làm cậu thật sự quên mất cuộc hẹn đi liên hoan cùng với công ty, giờ muộn hơn năm phút rồi.

Thanh Di lấy hết sức bình sinh chạy vào gara lấy ô tô ra ngoài rồi nhảy thẳng vào trong xe đi đến điểm hẹn.

-----

- 15 phút rồi đó, Di ca không đến sao?

Tử Truy chán nản nằm gục xuống, mặc kệ mọi người đang gọi món một cách vui vẻ. Đôi mắt bỗng nhíu lại rồi thở dài một hơi, mái tóc rũ rượi màu đỏ rơi vài cọng trên mặt. Liên tục như vậy, như không thể chịu nổi được bộ dạng rầu rĩ của người bên, ánh mắt người bên cạnh tối sầm, tùy tiện đưa tay vò tóc màu bạch kim rồi đưa tay lên cao, đánh thẳng vào đầu Tử Truy.

- Nếu cậu im thì ít nhất tôi không cảm thấy lâu đến vậy.

- Thôi nào, quản lí Di chưa tới thì ta đợi. Tử Truy cũng đừng gọi là Di ca nữa, phải gọi là quản lí đi chứ!

Cô gái ngồi đối diện hai người họ cười trừ, mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn gang, vẻ u phiền trên mặt lập tức hiện rõ khi nghe hai từ “ Di ca” của Tử Truy

- Nhưng anh ấy cho phép rồi mà!

- Thật hết nói n-

/ Keng keng/

- Xin lỗi mọi người tôi tới trễ!

Bầu không khí bỗng ôn hòa lạ thường, những người đã gọi món lập tức gật đầu chào Thanh Di. Ba người nãy giờ cãi nhau cũng im bật, ánh mắt lấp lánh nhìn đàn anh.

- Chào Trục Lưu, Tĩnh Hương!

- Oa, Di ca họ ăn hϊếp em!!

Tử Truy bày ra bộ mặt đáng thương nhất có thể, chỉ vào hai người nọ, Trục Lưu và Tĩnh Hương nổi dấu thập ở thái dương. Nếu không phải có Thanh Di ở đây, cậu ta cũng bị đánh chết.

Thanh Di cười trừ nhìn tên trẻ con trước mắt.

Một vài đĩa thịt bò được đem lên, bếp nướng cũng đã sẵn sàng, Tĩnh Hương nhanh như chớp nướng thịt một cách điêu luyện, tay đảo đảo vài lần rồi nhìn Thanh Di .

- Quản lí Di, bài báo về idol của anh đang trên hot search, anh không định thêm vài bước nữa thăng chức ư?

- Đúng rồi đó, tuy Tĩnh Hương hung dữ lắm nhưng lời khuyên rất bổ ích.

Vừa mới dứt câu, trên mặt Tử Truy có vài vết bầm tím, Trục Lưu nhìn họ làm trò con bò mà chán không muốn nói, thở hắt một hơi nướng thịt tiếp.

Thanh Di xoa cằm suy nghĩ một hồi, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, nghĩ đến OTP đáng yêu nhà mình, cậu lại không nhịn được cong môi, cậu quả thật ship rất nhiều couple ở công ty Keri và công ty Teho nên tất cả thông tin tin tức của các nhóm có couple cậu ship đều được cậu nỗ lực để lấy được, việc thăng chức cũng nhờ đó mà có, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, cậu không cần nghĩ cách để được thăng chức như bao người khác, sớm hay muộn mới là vấn đề. Chịu thôi, Thanh Di là nô ɭệ của tư bản mà, vì đồng tiền cả thôi.

Trục Lưu nhìn Thanh Di đang cười đơ cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, lấy kéo cắt miếng thịt vừa được cậu nướng xong rồi cho vào chút tiêu, miệng mấp máy:

- Công ty idol Keri và Teho đang trong giai đoạn phát triển đáng kể, nhờ anh đưa nhiều báo về họ mà họ nổi như bây giờ, người đại diện công ty Teho vừa rồi có đến công ty chúng ta và cảm ơn anh rất nhiều đáng tiếc lúc đó chắc anh nằm lăn quay ở nhà và ngủ rồi.

Trục Lưu gắp miếng thịt chín rồi đưa sang dĩa ở trung tâm cho mọi người đều gắp được, ánh mắt bỗng hướng về Thanh Di đang gãi đầu nhìn mình. Không ngờ cậu lại được nhận được đặc ơn lớn đến vậy.

Thanh Di cười mỉm, đưa tay gắp vài miếng thịt thơm lừng qua chén của ba người kia, ngăn chặn cuộc ẩu đả giữa Tĩnh Hương và Tử Truy tuy chỉ có Tử Truy là người bị ăn đánh.

- Thật vậy sao... Chuyện đó để sau đi, nhà báo chúng ta đầu tắt mặt tối lâu lắm mới có bữa ăn, đừng đem công việc ra nói nữa.

Nghe thế, Trục Lưu không nói nữa,, họ bắt đầu ăn uống, câu chuyện giờ đây chuyển sang đề tài tật xấu của Tử Truy.

----------

Gần chục bình rượu gạo lăn qua lăn lại dưới sàn, Thanh Di uống đến mức càng không biết mình say đi loạng choạng về phía trước. Phía sau là Tĩnh Hương đang chạy theo. Trục Lưu và Tử Truy bị Thanh Di chuốc tới say mềm, nhấc một ngón tay lên cử động cũng đã khó. Nhiều người trong công ty thì chuẩn bị đi tăng 2, vài người còn lại đang ở lại quán hoặc đã về để trông nom con hay nghỉ ngơi.

Thanh Di mất kiểm soát chạy ra khỏi quán nhậu, cười ngốc ngốc mặc Tĩnh Hương hì hục chạy theo sau.

*Có tờ 100 nhân dân tệ trên đường kìa!* – Thanh Di nghĩ thầm rồi chạy nhanh ra đường cái, tay nhặt tờ 100 nhân dân tệ rồi tủm tỉm

- Cậu trai mau ra khỏi đường!

- Quản lí Di!

Tiếng mọi người thật to và rõ, tất cả đều đang nhìn về phía cậu với vẻ mặt hoảng hốt. Cậu làm sao chứ, trên đường có tờ 100 nhân dân tệ, cậu không lấy lỡ có người khác lấy mất thì sao? Cậu không muốn ai tranh với mình đâu!!

Cảm giác đau đớn bỗng ập tới, xương như bị nát vụn sau cú đâm vừa rồi... À mọi người đang cảnh báo cậu ra khỏi đường. Trách cậu ngốc quá không hiểu để bị xe tải tông chết, Thanh Di nghĩ vậy cười trừ, cảm giác buồn ngủ ập tới... chắc cậu nên chớp mắt tí thôi.

----------------

- Ha!

Thanh Di tỉnh dậy, đầu còn ghi nhớ cú xe đâm vừa rồi... ác mộng thôi sao? Kì lạ thật!

Rõ rang cậu bị xe đâm, Tĩnh Hương ngồi đó khóc bên xác cậu sau đó xe cấp cứu mang đi... rồi cậu ngủ thϊếp đi à? Mơ sao?

Thanh Di bước khỏi giường, chạy nhanh vào phòng tắm.

- Cái tủ đồ mình mới mua đâu rồi? Sao chỉ còn cái gương nằm đây???

Vứt câu khỏi ra sau đầu, Thanh Di đứng trước gương kiểm tra cơ thể.

*Không bị sao cả mà? Nhưng sao mình trẻ thế, quầng thâm cũng tan biến mất tiêu?*

“Kí chủ đừng quậy nữa, nhìn cậu bóp nén mặt như thế làm tôi suýt cười chết mất. Kí chủ trọng sinh rồi, theo tôi làm vài nhiệm vụ nào!”

- Gì hả?? Trọng sinh gì chứ!?

---- Ở đâu đó ----

Hệ thống: Nhìn cậu ta nén mặt tới đỏ chót, tôi không ngăn, tương lai chắc chắn cũng bị ai đó quở chết mất thôi (¬_¬")