Bộ này là bộ tiểu thuyết đầu tiên mà mình tự viết theo trí tưởng tượng của mình mong mọi người đọc thấy vui vẻ.
Do là bộ đầu tiên nên cách viết và từ ngữ của mình có phần không hay như những tiểu thuyết của các bạn khác nên mong mọi người thông cảm ạ:(.
Gió mùa đông – Loại gió lạnh lẻo và cô đơn.
Với cái thời tiết lạnh thế này ai cũng lười biếng mà chỉ muốn ở trong phòng đọc sách thánh hiền. Ấy vậy mà ái nữ độc nhất nhà Tể tướng vẫn hăng say luyện đàn tranh ở khuôn viên.
Nàng được dân chúng trong vùng miêu tả là một mỹ nhân với cặp mắt bồ câu đẹp khó tả. Và cả tính tình hiền hòa của nàng được dân chúng trong vùng yêu quý:
“Tiểu thư ơi, tiểu thư.” Tì nữ thân cận chạy đến với điệu bộ rất gấp gáp.
Nàng ngẩn mặt lên khó hiểu hỏi: “Muội bị làm sao mà nhìn có vẻ gấp gáp vậy?”.
Tì nữ tên Vãn Vãn chạy nên thở không ra hơi cố diễn tả thứ gì đó.
Thấy vậy Nàng mau chóng rót cho tì nữ mình một chén trà: “Muội bình tĩnh đã, mau uống trà đi!”.
Vãn Vãn liền cầm lấy mà không nể nang gì vì cô là tì nữ thân cận của nàng, cũng một phần tiểu thư xem cô như tỷ muội luôn dặn cô đừng bao giờ xem mình là nô boc:
“Em xin lỗi.” tì nữ Vãn Vãn nói tiếp: “Em xin lỗi tiểu thư không gọi tiểu thư đúng canh đã định.”:
“Có như vậy thôi sao?” Nàng trả lời với vẻ mặt điềm tĩnh.
Nàng ra hiệu cho tì nữ lại gần nhéo tai nói: “Muội đó, ta có bao giờ trách phạt Muội đâu mà muội nói vậy?”, nàng nói tiếp: “Muội nói vậy ta nghĩ mình là kẻ bạo hành không đó!”
Tì nữ Vãn Vãn ôm tai nói với giọng hối lỗi: “A...a...a, em xin lỗi tiểu thư em chỉ đùa thôi ạ. Em thấy tiểu thư luyện đàn căng thẳng em chỉ muốn đùa cho tiểu thư vui thôi.”, "Tiểu thư thả tai em ra đi mà, huhu: