[Hệ thống đánh giá, hoàn thành nhiệm vụ cấp S, nhiệm vụ một kiếm được năm triệu tinh tệ, nhiệm vụ hai kiếm được năm triệu tinh tệ, xử lý nhiệm vụ đặc biệt, tinh tệ nhân đôi. Tổng cộng hai mươi triệu, đã chuyển vào tài khoản. ]
Thẩm Thuần ngồi trong không gian hệ thống tràn ngập ánh sao, tùy ý gọi cái gương ra, khi nhìn thấy gương mặt trẻ trung đã trở lại, anh thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là trẻ trung tốt hơn."
Trong gương, gương mặt của chàng trai có đường nét rõ ràng, vẻ ngoài còn vượt trội hơn nhiều so với thế giới nhiệm vụ, như thể được bàn tay của thần linh tỉ mỉ vẽ nên, chính vì vậy mà đôi mắt đào hoa của anh ẩn chứa đầy phong lưu.
[Ký chủ, chúc mừng anh hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, anh đỉnh lắm! Anh thật tuyệt vời!] 521 không thể ngờ rằng, lần đầu tiên dẫn ký chủ lại có thể đạt được điểm số cao nhất.
[Cảm ơn lời khen của bé đáng yêu, mày đã giúp đỡ rất nhiều.] Thẩm Thuần cười nói.
[Cũng không có gì đâu.] 521 trong lòng đầy vui vẻ, [Cảm ơn ký chủ đã khen ngợi!]
Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới căn nguyên cao nhất là S, cuộc sống còn lại của Tạ Bạch Viễn không liên quan nhiều đến Hứa Trạch, Thẩm Thuần chỉ thỉnh thoảng bắt gặp Hứa Trạch trong công việc. Người này mặc vest, hoàn toàn bỏ đi sự tự ti và nhút nhát của tuổi trẻ. Nghe hệ thống nói bên cạnh cậu ta không thiếu người theo đuổi, chỉ là mãi không tìm được bạn đời, cho đến khi chết vẫn cô đơn một mình.
Tuy tơ hồng đã đứt, nhưng không có nghĩa là không thể nối lại, chỉ khi sinh mệnh đi đến hồi kết, mới coi như hoàn toàn đứt đoạn.
Về việc tại sao điểm số nhiệm vụ lại cao như vậy, có lẽ cũng liên quan đến sự cô đơn của Hứa Trạch khi về già.
[Khi nào thế giới tiếp theo mở ra?] Thẩm Thuần hỏi.
[Có thể mở ngay lập tức. Anh không nghỉ ngơi một chút sao?] 521 hỏi, [Vừa hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về thế giới căn nguyên để điều chỉnh trạng thái.]
Sống trọn một đời đối với nhiều ký chủ sẽ tạo ra áp lực không nhỏ.
[Không cần, cứ mở ra đi.] Thẩm Thuần nói.
[Được thôi.] 521 nghe lời làm theo.
[Hệ thống 521 thông báo, thế giới đang được tải, truyền tải ký ức...]
Mùa thu đến, vàng rực một vùng, bất kể là lúa trong ruộng hay lá trên cây, đều mang sắc vàng. Mùa thu vốn là mùa thu hoạch bội thu, là mùa mà dân chúng lao động cả năm để gặt hái thành quả, nhưng trong thành Thái An lại là cảnh trái cây rơi vãi khắp nơi, bị xe ngựa vô tình đè nát thành bùn, mọi người trong thành đều đóng cửa không dám ra ngoài.
Những binh lính mang kiếm và thương tuần tra qua, nhưng họ không mặc đồng phục của quan quân trấn thủ kinh thành. Mỗi lần đi qua, thỉnh thoảng có người từ bên đường đưa ra một bầu rượu, sờ soạng vài thứ, nhưng không ai mở cửa nói nửa lời.
Kinh thành xơ xác tiêu điều, trong hoàng cung càng có không ít máu tươi rơi xuống. Những cung nữ vốn bận rộn nay bị đuổi vào phòng như đuổi gà, chỉ cần có chút động tĩnh, sẽ bị binh lính phía sau đâm chết, thi thể bị kéo đi, máu chảy đầy đất.
Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm, trong đại điện, những vương công quý tộc từng vô cùng tôn quý giờ đều quỳ trên đất, sau lưng mỗi người đều có một thanh kiếm đặt sẵn.
Trên ngai vàng, Hoàng đế mặc triều phục đen đỏ run rẩy nhìn tất cả, tiếc rằng mái tóc bạc lộ ra từ mũ miện cho thấy tuổi tác của ông, cũng khiến ông không còn sự tàn nhẫn của năm xưa.
"Thưa bệ hạ, chiếu thư nhường ngôi đã được thần đệ viết sẵn, huynh chỉ cần chép lại một lần, rồi đóng Ngọc tỷ là xong." Lương Vương ở bên cạnh cười ha ha nói: "Chuyện này cũng không khó."
"Phượng Mậu Đức! Lòng lang dạ thú, đến lúc xuống dưới ngươi sẽ đối mặt thế nào với phụ hoàng và các tổ tiên của triều Ung ta?" Văn Hòa Đế nhìn hắn ta nói.
"Chuyện sau khi chết nói sau đi, cho dù tổ tiên có tức giận, cũng không thể gϊếŧ chết ta lần nữa." Lương Vương sờ bộ râu bên mép, "Hoàng huynh, chỉ là một chiếu thư thôi, huynh ở đây kéo dài thời gian hoàn toàn vô nghĩa, hoặc nếu huynh thấy bút quá khô, ta sẽ giúp huynh làm ướt bút, đưa Thái tử lên đây."
"Ngươi muốn làm gì?" Văn Hòa Đế hoảng hốt ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy nhưng bị hai lính giữ chặt vai.
Trong khi đó, Lương Vương đã rút kiếm từ thắt lưng của lính bên cạnh, ngay khi Thái tử được dẫn lên chưa kịp cầu xin, đã đâm thẳng vào tim.
Máu chảy tràn lan, tiếng hét vang lên không ngớt, Văn Hòa Đế phun ra một ngụm máu, nhưng bị Lương Vương vung tay gọi Thái y tiến lên: "Hoàng huynh, nếu huynh chết, ta sẽ gϊếŧ hết con của ngươi."
Một câu nói khiến đôi mắt vốn sắp trợn trắng của Văn Hòa Đế phải quay lại, bị nghẹn hơi thở trong l*иg ngực, nhưng nước mắt đã giàn dụa.
"Viết hay không viết?"
Ngoài thành Thái An, mặt đất rung chuyển, binh lính thủ thành nhìn về phía trước, thấy một dòng nước lũ đổ về hướng kinh thành, cờ xí đỏ thẫm, trên có viết một chữ "Thẩm".
"Đó là quân Tây Bắc, cẩn thận..." Lời của binh lính còn chưa dứt, đã bị mũi tên bay tới trúng vào trán ngã xuống.
Tướng quân trên ngựa kéo chặt dây cương, ngựa hí lên một tiếng dài, giơ cao hai chân trước, động tác rất mạnh, nhưng người ngồi trên ngựa lại rất vững vàng.
Ngân giáp với tua đỏ, tựa như định hải thần châm(*) giữa dòng nước lũ, chỉ cần hắn dừng lại, dòng nước lũ cũng ngừng lại.
(*)Một cách gọi khác của cây kim cô bổng của Tôn Ngộ Không.
Trong thành, pháo hoa đột ngột nổ vang, tướng quân trên ngựa khẽ mỉm cười từ sau mặt nạ: "Các chiến sĩ, theo ta tấn công thành!"
=======
NOTE: Tùy vào thế giới mà đổi ngôi thứ ba cho nhân vật, không cố định nhé mọi người.
Khi quay về không gian hệ thống thì ngôi ba của công là "anh"