(Đã beta chương 64 rồi ạ, bạn nào lỡ mua thì đọc lại nhé)
"Ừ."Tạ Bách Viễn đáp lại.
"Còn giận không?"Thẩm Thuần hỏi.
"... Không còn giận nữa."Tạ Bách Viễn sờ lên má cậu, lúc này mới nghe thấy âm thanh quen thuộc từ dưới đất: "Chơi game!"
"Chủ tịch, game có quan trọng hơn em không?" Thẩm Thuần giữ động tác muốn đứng dậy của hắn, cười hỏi.
"Em còn ghen với game cơ đấy?" Trong lòng Tạ Bách Viễn mềm nhũn, không nỡ tiếp tục lạnh lùng với cậu.
"Vừa rồi nó đã chiếm hết tâm trí của Chủ tịch, em không ghen với nó thì còn ghen với ai?" Thẩm Thuần cười nói.
Trong lòng Tạ Bách Viễn nóng lên: "Vậy anh không chơi nữa."
"Không phải, thật ra có thể chơi, Chủ tịch cũng cần có cuộc sống giải trí, không thể nặng bên này nhẹ bên kia." Thẩm Thuần nói với ý nghĩa sâu xa: "Anh chơi game, em tự chơi..."
Cuối tuần đã kết thúc bằng việc không biết xấu hổ, không chỉ chấm dứt ý định của 521 muốn đưa ký chủ đổi sang thế giới khác với một cơ thể không có tiền án, mà còn khiếnTạ Bách Viễn không muốn chạm vào game đó trong vòng nửa năm.
Sau khi thẳng thắn mọi thứ, cuộc sống cũng trở nên vô cùng hài hòa. Đỗ Tân không công bố chuyệnTạ Bách Viễn có người yêu cho toàn trường, chỉ nói cho đàn chị mình đang theo đuổi thôi, nhưng tình cờ có người nghe thấy. Một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết Chủ tịch Tạ cũng có đối tượng.
"Được rồi, đã chết rồi, đừng làm phiền."
"Hai hot boy lần lượt thoát ế, đây rốt cuộc là sự biến dạng của nhân tính hay sự tàn nhẫn của hiện thực."
"Tui chỉ muốn biết là cô gái nào đã cướp đi thần tượng của tôi. Sao hiện thực lại tàn nhẫn như vậy."
“Chủ tịch, sau khi gặp ông bà của anh, chúng ta công khai mối quan hệ nhé?” Thẩm Thuần ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài những đám mây, nắm tay Tạ Bách Viễn nói, “Những gì em muốn sẽ tự mình lấy, mối quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến tương lai của em.”
“... Được.” Tạ Bách Viễn mười ngón tay đan chặt với cậu nói.
Càng ở bên nhau lâu, hắn càng muốn mọi người biết rằng người này là của hắn, chỉ là của hắn, người này không sợ, hắn cũng sẽ không sợ.
Vào ngày bái tế tổ tiên vào Tết Thanh Minh, Thẩm Thuần mang hoa tươi cùng Tạ Bách Viễn đến thăm mộ tổ tiên. Nghĩa trang trong thôn không quy củ như ở thành phố, nhìn giống như những đống đất nhỏ, hai đống đất nối liền nhau, ngay cả bài vị cúng tế cũng được đặt gần nhau.
Tạ Bách Viễn dựa theo phong tục ở đây đốt đồ cúng, rồi như thể đang thật sự giới thiệu với ông bà, hắn nói: “Bà nội, ông nội, con đã tìm được chàng trai đẹp trai này. Cậu ấy rất tốt, chúng con sẽ ở bên nhau mãi mãi, ông bà không cần lo lắng.”
“Ông bà, con tên là Thẩm Thuần, là chàng trai đẹp trai của Tạ Bách Viễn, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, cả đời này sẽ không phụ lòng anh ấy.” Thẩm Thuần nói một cách nghiêm túc.
Thế giới này không có linh hồn, mộ phần là sự tôn trọng đối với tổ tiên, nhưng nhiều hơn là sự an ủi cho thế hệ sau, như thể người nằm bên trong vẫn còn sống.
Thẩm Thuần đã nghe Tạ Bách Viễn kể về sự nâng đỡ lẫn nhau của hai ông bà, thanh mai trúc mã, bên nhau thời thanh xuân, cả đời đều yêu thương nhau. Hai người ấm áp như vậy đã nuôi nấng Tạ Bách Viễn cũng có trái tim ấm ấp.
Mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trái tim của Chủ tịch lại rất mềm mại, chỉ là có hơi khác biệt mà thôi.
Như những gì Thẩm Thuần đã nói, sau khi cúng bái tổ tiên vào ngày Thanh Minh, mối quan hệ giữa Thẩm Thuần và Tạ Bách Viễn không còn phải giấu diếm nữa. Trước tiên là một số người biết, rồi sau đó là tất cả mọi người đều biết.
Trên mạng có rất nhiều ý kiến, tất nhiên không thiếu những lời chửi rủa, nhưng số người ủng hộ thì nhiều hơn, đặc biệt là hai nhân vật nổi bật, càng trở nên huyền thoại hơn.
"Tui biết là hai người có điều gì đó mờ ám mà!"
"Ôi, là Thẩm Thuần à, không còn ghen tị nữa..."
"Ồ, là Chủ tịch à. Nam thần nội bộ tiêu hóa còn hơn là để những cô gái khác chiếm được!"
"Vậy có nghĩa là... CP tự phát của chúng ta có thể công khai thích nhau rồi sao?"
"Chính thức phát kẹo, mị vui quá đi!"
***
Lại một năm nữa đến mùa chào đón tân sinh viên. Ánh nắng tháng chín vẫn nóng bỏng như mọi khi, sau khi trải qua những rắc rối trong lúc chào đón tân sinh viên, lại đến thời gian huấn luyện quân sự.
Chỉ có điều, năm trước mọi người ít tích cực tham gia huấn luyện quân sự, cộng thêm việc sân tập được tu sửa, các huấn luyện viên đã chuẩn bị sẵn sàng cho một đàn cừu khó dạy. Nhưng không ngờ rằng việc tập hợp trước huấn luyện quân sự lại nhanh đến không tưởng.
"Các em đểu được bơm máu gà hay sao mà tích cực thế?!" Một huấn luyện viên hỏi.
"Không có, chúng em trời sinh đã tích cực rồi ạ." Các sinh viên cười đùa.
"Đúng thế đúng thế, không phải vì muốn ngắm Thẩm Thuần đâu."
"Em đừng nói linh tinh!"
Cùng một bộ quân phục, cùng một chiếc mũ có vành, một nhóm người đứng cùng nhau thật khó để phân biệt, nhưng chiều cao và ngoại hình thì khác nhau.
Đội hình đứng rải rác, thân hình cao gầy của Thẩm Thuần đứng ở hàng cuối cùng. Thắt lưng làm nổi bật vòng eo cực kỳ thon gọn, vành mũ được hạ xuống, nhưng vừa lúc lộ ra một đôi hoa đào đa tình, khiến mọi người không ngừng ngắm nhìn.
"Nhìn thẳng về phía trước, đừng ngó nghiêng!" Huấn luyện viên cầm thước đi qua hàng, điều chỉnh tư thế từng người một: "Đứng thẳng! Chân không được cong, không được cử động, có việc gì thì báo cáo!"
Cả đội ngũ nhìn qua, bước chân của huấn luyện viên dừng lại trước mặt Thẩm Thuần, lấy thước đo lưng, đánh giá một vòng rồi nói: "Trước đây đã từng tập luyện chưa?"
"Báo cáo." Thẩm Thuần lên tiếng.
"Nói đi." Huấn luyện viên nghiêm túc nói.
"Vâng, trước đây đã từng tập luyện." Thẩm Thuần trả lời.
Quân huấn là hình thức tập luyện cơ bản nhất, dưới ánh nắng chói chang, nhìn như mọi người đều đẫm mồ hôi, nhưng thực tế các quy tắc đều được nới lỏng, đối với cậu thì không có áp lực gì, chỉ là quần áo không thoáng khí, hơi nóng một chút.
"Thực hiện khá tốt." Huấn luyện viên nhìn một lúc, quay lại trước hàng nói: "Thẩm Thuần, ra khỏi hàng!"
Thẩm Thuần từ phía sau chạy lên đứng trước. Lúc đầu cậu ở phía sau nên có một số người không nhìn thấy rõ, giờ đứng ở phía trước, thế nên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu.