Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 2 - Chương 2

Tường thành còn chưa tới một khắc, vậy cửa cung chẳng phải là đi vào như nơi không người rồi hay sao!

Ngón tay của Lương Vương run rẩy, hít sâu một hơi rồi tóm chặt lấy cổ áo của Văn Hòa Đế nói: "Ngươi là đang đợi Thẩm Thuần có đúng không, cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì để xem liệu có nhanh bằng đao của thần đệ không?"

Hắn ta lấy thanh đao đặt trên giá kê lên cổ của Văn Hòa Đế, nhìn thấy vệt máu xuất hiện phía trên bèn nói: "Nhanh mà viết chiếu thư!"

"Làm nhiều chuyện bất nghĩa, ắt sẽ tự chết." Văn Hòa Đế lại bỗng bật cười nói: "Ngươi gϊếŧ trẫm rồi thì như nào, còn không phải là làm giá y cho người khác sao."

"Chiếu thư viết xong thì ta chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận, Thẩm Thuần hắn ta chẳng qua chỉ là một loạn thần tặc tử thôi, ngươi không viết..." Ánh mắt Lương Vương quét về phía người còn sống trong dòng dõi hoàng tộc, hắn ta trực tiếp thả Văn Hòa Đế ra, đi mấy bước xuống bậc thang, lôi đứa nhỏ đang được hoàng hậu dù đang quỳ nhưng vẫn che chắn trong l*иg ngực ra, kề đao lên cổ của đứa nhỏ: "Đây là đứa con cuối cùng của Hoàng huynh ngươi rồi."

"Phi Bạch, Phi Bạch!" Hoàng hậu hốt hoảng muốn cướp lại đứa nhỏ, nhưng bị Lương Vương đá một cước vào ngực, trực tiếp ngã sóng soài trên đất không ngồi dậy nổi.

"Mẫu hậu!" Đứa bé kia dốc sức vùng vẫy, cái cổ trắng nõn bị đao cứa lộ ra một vệt máu.

Đứa nhỏ giãy giụa quá hăng, Lương Vương dứt khoát bỏ đao xuống, trực tiếp bóp lấy cổ đứa bé nhìn về phía Văn Hòa Đế: "Nghe nói Hoàng huynh thương nhất là đứa út, nếu như dòng dõi cuối cùng bị tuyệt, không biết là ai làm nhiều chuyện bất nghĩa đây..."

"Phượng Mậu Đức, ngươi sẽ chết không được toàn thây!" Bàn tay đang viết chiếu thư của Văn Hòa Đế không ngừng run rẩy, mặc dù cả người đều túa mồ hôi lạnh nhưng vẫn không ngừng bút lại, mãi cho đến khi bút cuối cùng được hạ xuống thì sắc mặt đã trắng bệch: "Trẫm viết xong rồi!"

"Còn ngự ấn nữa." Lương Vương nhìn ông ta, giọng nói đã khó ngăn được cơn kích động.

Ngự ấn xong thì tất cả đều đã định, chỉ e là thê tử, nhi tử, ngay cả ông ta cũng không thể sống sót được nữa. Văn Hòa Đế thở dài một tiếng, nhìn nhi tử còn nhỏ tuổi nói: "Trẫm có thể ngự ấn, nhưng ngươi phải tha cho Phi Bạch, không được lấy mạng của nó."

"Được." Lương Vương vội vàng nôn nóng đáp lại.

Bên ngoài đã vang lên âm thanh binh lính đánh nhau, Văn Hòa Đế nhìn sắc mặt của đứa trẻ đã có chút xanh tím bèn lấy từ trong long ỷ ra ngọc tỷ được cất rất kỹ ấn lên bùn đỏ, sau đó hai tay cầm lấy miễn cưỡng dừng lại ở chỗ phía sau thánh chỉ.

Ngự ấn đang hạ xuống, bàn tay của Lương Vương càng thêm căng thẳng, kích động khó nói thành lời. Đứa trẻ kia há miệng sắp không thể hít thở nữa thì từ bên ngoài cửa sổ có một mũi tên bay tới, mũi tên ấy mang theo sức mạnh xé không trung cắm thẳng vào huyệt thái dương của Lương Vương.

Máu ngừng chảy, hai mắt Lương Vương trợn to dường như đang có cảm giác không thể tin được nhưng lại chẳng làm được gì, cả người cũng không khống chế được mà ngã xuống.

Chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, ngay cả Văn Hòa Đế tay đang nâng ngọc tỷ cũng sững sờ tại chỗ, mãi cho tới khi cửa điện bị phá nát thì cục diện im lặng bên trong điện mới được phá vỡ.

Binh lính tràn vào, những binh lính mới vừa rồi còn giơ đao kiếm đều như rắn mất đầu, khó có thể chống đỡ được sự xâm nhập mạnh mẽ kiên cường như thế.

"Kẻ đầu hàng không gϊếŧ!" Tướng lĩnh cất cao giọng, binh lính chống đối lật đật quăng kiếm xuống.

Cũng không phải không muốn chống lại, mà là không biết tại sao phải chống lại.

Cửa điện mở ra, tất cả dường như đã nhìn thấy được ánh sáng rồi. Vị tướng quân mặc ngân giáp nhấc theo thanh kiếm đạp cửa đi vào, sau lưng hắn vác một cái trường cung, nón giáp đã nhuốm máu từ trước, mặt nạ hung tợn cứ như quỷ thần lại khiến bầu không khí trong điện lần nữa căng thẳng lên.

Phượng Phi Bạch ngã xuống đất, ho khan thở dốc, nhìn thấy thân ảnh cao lớn đi ngược sáng vào đây ngay lập tức lại cảm giác hình như mình đã nhìn thấy thiên thần mà phụ hoàng vẫn thường nói tới rồi.

"Bệ hạ, thần cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết." Thẩm Thuần quỳ một gối xuống, áo giác bị va chạm phát ra âm thanh, nhưng hình như lại rủ xuống hết tất cả những bụi bặm.

Văn Hòa Đế nhìn tướng quân quỳ ở bên dưới, hơi thở luôn treo lơ lửng trong lòng cũng được thả lỏng xuống, chỉ kịp nói một câu "Đứng lên đi" bèn trực tiếp ngất xỉu.

"Thái y, truyền Thái y." Công công theo hầu vội vàng cất cao giọng.

"Bệ hạ!" Hoàng hậu được đỡ đứng lên, tay chân luống cuống chạy tới.

Tất cả lại lần nữa trở nên hỗn loạn.

[Hệ thống 521 tuyên bố nhiệm vụ. Nhiệm vụ một: Sống tiếp dưới thân phận nguyên chủ; Nhiệm vụ hai: "Cắt dây tơ hồng của Phượng Phi Bạch và Đậu Quân.]

Đám cung nhân bị mang ra ngoài, từng cỗ thi thể được che lụa trắng mang ra, máu cũng được giội rửa sạch sẽ bằng nước. Văn Hòa Đế năm trên giường được một đám thái y trị liệu, hoa phục của thân quý vương công vẫn trước sau như một, chỉ là binh sĩ và mùi máu tanh nồng nặc không tản đi được ở bên ngoài điện tạo thành lớp bóng râm kéo dài, bao phủ lấy.