Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1 - Chương 22: Đang theo đuổi, chứ chưa thành công

Editor: Mèo yêu Cá

Thẩm Thuần không hề ghét bỏ sự thay đổi như thế này, cậu thậm chí còn muốn xem xem nhiệm vụ như thế này có thể mang đến sự thay đổi như thế nào cho mình.

Trong ký ức của nguyên chủ cha Thẩm mẹ Thẩm dường như đều không yêu thương cậu, nhưng vào lúc Thẩm Thuần tỉnh lại, người mẹ trong ký ức luôn yêu chưng diện ấy lại khóc đến mức không còn chút hình tượng nào, người cha luôn lạnh lùng mặc âu phục chỉnh tề nay lại như thể bị vò nát, trên người tỏa ra một chút hương vị khó có thể tả được.

Bọn họ vẫn luôn ở nơi đó, âm thầm bảo vệ con của họ.

Chuyện này rất khó để phán đoán ai mới là người sai, khi giãi bày được mọi chuyện, đến Thẩm Thuần cũng phải thở dài một hơi tiếc nuối, nguyên chủ không ngừng giày vò mình, là vì muốn cha mẹ quan tâm hơn một chút, mà cha Thẩm ít khi về nhà, là vì nghĩ rằng con trai của mình ghét người cha là mình.

Nhưng cho dù có tiếc nuối thêm nữa, người mất cũng đã mất, tất cả cũng không còn cơ hội bù đắp nữa, đôi bên tự nguyện. Thẩm Thuần mượn cơ thể của nguyên chủ dùng một đời, đương nhiên cũng sẽ gánh vác nghĩa vụ của nguyên chủ, ít nhất cậu cũng không có sở thích gợi đòn để bị mắng.

"Cha biết con có tiền, nhưng có tiền cũng đừng tiêu lung tung." Cha Thẩm cầm lấy chiếc hộp, lúc nhìn thấy chiếc cà vạt bên trong, sắc mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ.

Nếu như đổi lại là nguyên chủ đứng ở đây, cha con hai người chỉ sợ là lại trừng mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Thuần sẽ không giống như trước kia, mà chỉ cười nói: "Cha, cha nói như vậy, lần sau con chỉ tặng quà cho mẹ con thôi, không tặng cho cha nữa."

Sắc mặt cha Thẩm hơi cứng đờ lại.

Mẹ Thẩm cười cầm lấy chiếc hộp kia, lấy ra chiếc cà vạt bên trong, nói: "Con tặng quà cho ông thì ông nhận đi, nào, thử xem."

Bề ngoài cha Thẩm nhìn như không vui, nhưng lại đứng lên cúi đầu để mẹ Thẩm đeo cà vạt lên cho ông, đợi đến sau khi đeo lên rồi, có chút không được tự nhiên mà chỉnh ngay ngắn lại rồi nói: "Cũng được."

Mẹ Thẩm cười nói: "Cha con thích lắm đó."

Gương mặt của cha Thẩm chốc lát đã căng lại, Thẩm Thuần cười nói: "Thích là được ạ, bây giờ thu nhập của con cũng ổn, cha, cha không cần lo con tiêu xài hoang phí, nếu như thật sự phải đền, còn phải dựa vào cha ấy chứ."

"Ờ." Cha Thẩm gật đầu, coi như là đồng ý, không hề đề cập đến chuyện không muốn con tặng quà mình vừa rồi.

Một năm trước Thẩm Thuần sau khi khôi phục thì bắt đầu nỗ lực chuẩn bị thi Đại học, chuyện này đối với cậu mà nói rất đơn giản, chỉ là vẫn phải giả vờ, đóng vai đứa con ngoan trong một năm, cho đến tận khi có kết quả, cuối cùng cũng khiến cha Thẩm mẹ Thẩm yên tâm, chỉ coi là cậu bước đến cửa Tử thần nên hoàn toàn thông suốt rồi.

Cũng bởi vậy mà địa vị của Thẩm Thuần ở trong nhà tăng vụt, lần này nghỉ lễ, càng được quan tâm đầy đủ hơn, luyện tập cùng mẹ Thẩm cả một buổi sáng, mẹ Thẩm có thể nói là gặp ai cũng bắt chuyện.

"Lần này đến trường có nhìn trúng đối tượng nào phù hợp không, yêu đương gì chưa?" mẹ Thẩm có hơi tò mò hỏi.

"Có thì có, nhưng đang theo đuổi, chứ chưa thành công thôi." Thẩm Thuần nói.

"Con trai mẹ đẹp trai như vậy mà còn chưa theo đuổi được, ưu tú cỡ nào chứ, có ảnh không? Cho mẹ xem nào." Mẹ Thẩm càng hứng thú hơn.

"Không ạ." Thẩm Thuần cười nói.

"Keo kiệt." Tính tình của mẹ Thẩm không hề theo tuổi tác tăng lên mà trở nên già đi, đây là ưu điểm của bà, cũng từng là nhược điểm, bởi vì như vậy không đủ thành thục, sự yêu thương và quan tâm mà bà cho nguyên chủ không đủ nhiều, nhưng Thẩm Thuần không hề muốn bình luận về cách chung đυ.ng đúng sai giữa nguyên chủ và mẹ.

Ai cũng đều có chỗ khó xử của mình, cho dù là cha mẹ, cũng rất khó vì con cái mà buông bỏ hết tất cả những gì của mình.

Lòng tò mò của mẹ Thẩm không được thoả mãn, có chút không cam tâm: "Con cho mẹ xem cái nào, mẹ cũng đâu có làm gì đâu!"

Bà hoàn toàn không tin con trai mình lại không có tấm ảnh nào!

"Chủ yếu là con sợ cha mẹ phản đối thôi, lỡ cha con lại đánh con, con không chịu nổi nữa đâu." Khuôn mặt Thẩm Thuần đầy khó xử mà nói.

"Con tìm kiểu gì mà cha mẹ không phản đối, vẻ ngoài không phải là thứ quan trọng nhất, chủ yếu là nhân phẩm phải tốt, gia đình như chúng ta cũng không quan tâm điều kiện của gia đình đối phương, nhưng tam quan của các con cũng phải hoà hợp, nếu không sau này cãi nhau nhiều thì cũng vứt." Mẹ Thẩm đẩy tay của cậu một cái: "Cho mẹ xem nào."

"Bà bao tuổi rồi mà còn làm nũng với con trai." Cha Thẩm ngồi một bên vẫn luôn không lên tiếng, bây giờ lại mở miệng.

Trước nay ông không thường ở nhà, bây giờ Thẩm Thuần ở nhà, ông vừa có thời gian rảnh rỗi là sẽ đợi ở nhà, cho dù đa số thời gian im lặng không lên tiếng, nhưng tóm lại vẫn là ở.

"Ông thì bao nhiêu tuổi?" Mẹ Thẩm hỏi ngược lại.

Lời này vừa dứt, cha Thẩm á khẩu không trả lời được, mẹ Thẩm hừ một tiếng rồi nói thầm lớn tiếng với Thẩm Thuần: "Con thấy chưa, đây chính là tam quan không hợp, mẹ còn chưa chê ông ấy già đó, thế mà ông ấy lại chê mẹ già…"

Cha Thẩm hít sâu một hơi nói: "Tôi không có ý đó, chỉ là làm người lớn…"

Mẹ Thẩm lườm ông: "Làm người lớn thì sao nào?"

521 nhỏ giọng hỏi: [Ký chủ, đây là đùa với lửa à?]

[Thông minh.] Thẩm Thuần khen.