Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1- Chương 14: Tự tạo nghiệp mà

Editor: Mèo yêu Cá

Loại chuyện như liên hoan này, một là chọn ăn lẩu, hai là chọn ăn nướng, đối với sinh viên mà nói, không còn gì ngoài hai món này.

Chợ đêm vào cuối hè vô cùng náo nhiệt, mùi của cây thì là theo làn khói nướng mập mờ thổi tới, khiến người ta cực kỳ thèm ăn.

Đỗ Tân đi thẳng đến một quán trong số đó, hai chiếc bàn ở cửa ra vào ghép thành một bàn.

"Đồ nướng của quán này ngon phết, Thẩm Thuần cũng ăn thử đi, nếu thấy ngon thì sau này có thể thường xuyên đến." Đỗ Tân giới thiệu nói: "Mọi người gọi món đi."

"Lão Đỗ, đồ ăn còn chưa lên mà, cậu đã quảng cáo trước rồi, ông chủ chắc phải trả tiền quảng cáo cho cậu ấy nhỉ." Một anh chàng cười trêu chọc.

Chủ quán là một đôi vợ chồng, bà chủ mặc tạp dề nhìn có vẻ khá quen thuộc với Đỗ Tân, thái độ cũng cực kỳ nhiệt tình: "Phải trả chứ, đợi lát nữa sẽ cho các cậu thêm hai xiên cật."

"Đây là thứ rất bổ đấy, phải cho lão Đỗ của chúng ta bồi bổ cơ thể, tránh hư mất." Lạc Xán nói đùa.

Một đám người bắt đầu cười vang, Thẩm Thuần cũng không nhịn được mà bật cười, bắt đầu gọi món, bà chủ quét mắt nhìn một vòng, cười nói: "Chủ tịch cũng đến rồi, cậu bạn này mới tới hả? Trước đây chưa từng gặp."

"Cô không cần khách sáo như vậy." Tạ Bách Viễn lên tiếng nói.

"Đây là sinh viên đàn em mới đến của bọn cháu, tên là Thẩm Thuần, đẹp trai ha!" Đỗ Tân vỗ vào bả vai của Thẩm Thuần.

"Đẹp trai thật đó, cực kỳ đẹp luôn, sau này đến thường xuyên, cô sẽ ưu đãi cho." Bà chủ cười nói.

"Còn có phúc lợi này nữa cơ à?"

"Bà chủ, lần đầu cháu đến cô còn không nhận ra, cậu em này của bọn cháu thì vừa gặp đã phát hiện ra luôn, sao mà ăn nướng thôi cũng phải xem mặt vầy chứ!"

"Không được rồi, cõi lòng cháu bị tổn thương rồi."

"Đãi ngộ này giống với Chủ tịch của chúng ta."

"Cậu cũng được ưu đãi, được chưa nào." Bà chủ xác nhận lại thực đơn rồi cười nói: "Cay hết đúng không."

"Có ai không ăn được gì không?" Đỗ Tân quay đầu hỏi.

"Không."

"Không có, gì cũng được."

Những người khác nói tới tấp, chỉ có Tạ Bách Viễn là im lặng, Thẩm Thuần hơi trầm ngâm nhìn dáng vẻ của hắn một cái: "Cháu ăn cay nhiều, làm phiền bà chủ cho cay hơn một chút."

"Rồi, cô nhớ rồi." Bà chủ cười rời đi.

Đỗ Tân chậc một tiếng: "Thẩm Thuần, em là người miền Nam, ăn được cay?"

"Em là người thành phố, ăn đậm vị mà thôi." Thẩm Thuần cười nói.

"Ăn đậm vị mà không mọc mụn, hâm mộ thật đó." Cậu chàng đối diện ngưỡng mộ nói: "Em nhìn cái mặt đầy mụn của anh này, đều là do ăn cay hại anh đấy."

"Vậy cậu đừng có ăn nữa, lát nữa để tôi ăn hết cho." thanh niên ở bên cạnh cậu ta nói.

"Vậy không được, chuyện đã rồi luôn rồi, sao có thể khiến mồm mình chịu uất ức chứ." Cậu chàng kia cười nói.

Mặc dù hào quang của học vấn như thế nào, sau khi thân quen, bọn họ không khác gì so với những đám con trai bình thường.

Chỉ có Tạ Bách Viễn như có điều suy nghĩ mà nhìn Thẩm Thuần một cái, hắn ghét những nơi ám mùi thức ăn như thế này. Thẩm Thuần chưa từng mang đồ ăn về ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng sẽ gặp được cậu trong căng tin, trong đĩa đầy sườn kho. Tay của dì trong căng tin không có vẻ gì là run tay, thậm chí còn muốn gắp thêm cho cậu, thêm chút đồ chay nữa, hoàn toàn phù hợp với sức ăn của con trai.

Chỉ là trong ba bốn món ăn đó ngay cả ít ớt cũng không thấy, nếu cậu thật sự thích ăn cay, đồ Tứ Xuyên trong căng tin cũng không ít.

Mà người thích ăn cay là Tạ Bách Viễn, đồ ăn ở đây đối với hắn mà nói thì chưa đủ cay. Có điều rất ít người có thể biết được khẩu vị của hắn, hắn cũng không muốn vì chút chuyện sở thích này mà phải nói nhiều lời.

Hết đĩa này đến đĩa thịt nướng khác được bưng ra, nóng hổi,

dầu mỡ, khiến người ta vừa nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi. Bia cũng được bưng lên, thứ này tuy rằng chứa nồng độ cồn, nhưng đối với con trai mà nói, mỗi người một chai hoàn toàn không thể say được, chỉ được coi là một loại đồ uống mà thôi.

Có bia, bầu không khí càng thêm sôi nổi hơn, số lượng thịt xiên cũng không nhiều, mỗi người hai xiên chẳng bao lâu đã gần hết rồi.

Loại trường hợp như thế này Thẩm Thuần cũng không quá xem trọng, rau xà lách cuốn lấy thịt ba chỉ, một hai miếng đã xong.

Tuy hương vị không quá đặc biệt, nhưng đúng là giống như Đỗ Tân nói, không tệ.

Vừa ăn vừa nói, máy nói như được bật lên, Lạc Xán lấy ra một xiên thịt dê nướng mới được bưng lên bàn, đặt trước mặt Thẩm Thuần nói: "Nào nào nào, xiên thịt dê nướng siêu cay mà em muốn."

Thịt dê nướng ngửi thì rất thơm, chỉ là bên trên phết đầy ớt gần như bao phủ cả cái xiên, Thẩm Thuần có thể ăn cay một chút, nhưng đối với đồ quá cay thì xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.

Tự tạo nghiệp mà…

Tạ Bách Viễn ở một bên nhìn Thẩm Thuần mang biểu cảm thấy chết không sờn mà cảm thấy hơi buồn cười ở trong lòng. Thì ra người này không phải lúc nào cũng bình tĩnh trước mọi việc.

Tạ Bách Viễn cầm lấy xiên thịt dê nướng đó nói: "Đưa tôi đi."