Editor: Mèo yêu Cá
"Cậu muốn vào câu lạc bộ nào?" Tạ Bách Viễn hỏi.
"Câu lạc bộ Tổ chức." Thẩm Thuần nói.
Nơi Hứa Trạch tham gia cũng là câu lạc bộ Tổ chức, nhưng việc cậu tham gia vào câu lạc bộ Tổ chức trái lại không phải vì theo dõi, mà là vì ở câu lạc bộ này có các hoạt động tương đối thoải mái.
Tạ Bách Viễn: "Sao cậu lại muốn tham gia bộ phận này?"
"Em thích làm việc yên tĩnh hơn." Thẩm Thuần cười nói.
Thoạt nhìn câu lạc bộ Văn nghệ và câu lạc bộ Đối ngoại đúng là không yên tĩnh, tính tình của người này không quá giống như mình nghĩ. Trong lòng Tạ Bách Viễn thoáng qua suy nghĩ, giọng nói cũng bình tĩnh lạnh lùng: "Chuẩn bị tốt là được, nếu như tôi đưa câu hỏi trước, vậy thì sẽ không công bằng với những người khác."
Nghe hết sức máu lạnh vô tình, không hề có chút tình cảm nào.
Thế nhưng Thẩm Thuần bị từ chối cũng không xấu hổ: "Cũng đúng, Chủ tịch cũng có lo lắng của Chủ tịch. Em đây chỉ có thể chuẩn bị thật tốt rồi."
"Ừm." Tạ Bách Viễn không tìm thấy bất kỳ cảm xúc bất mãn nào trên mặt cậu, không hiểu sao cảm thấy áy náy trong lòng: "Thật sự không suy nghĩ đến câu lạc bộ Văn nghệ à?"
"Chủ tịch muốn em vào câu lạc bộ Văn nghệ?" Thẩm Thuần hỏi.
"Không có." Tạ Bách Viễn phủ nhận.
Sự thật giống như Tạ Bách Viễn nghĩ, Thẩm Thuần gia nhập Hội sinh viên mà không cần nỗ lực gì, năng lực ứng biến và năng lực tổ chức của cậu đã khiến mấy đàn anh đàn chị phỏng vấn cho đậu ngay tại chỗ.
"Hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ Tổ chức." Trưởng câu lạc bộ Tổ chức vươn tay ra mỉm cười với cậu.
"Cảm ơn Trưởng câu lạc bộ..." Thẩm Thuần cũng đứng dậy bắt tay anh ấy.
Kết quả phỏng vấn đã xác định, Thẩm Thuần bước ra từ trong phòng phỏng vấn, đàn chị ở bên cạnh vẫn đang đọc số: "Số 75 tiến vào phỏng vấn..."
Thẩm Thuần xuyên qua đám người, khi gặp người đối diện vừa đứng dậy đi tới rất tự nhiên nghiêng người nhường đường.
"Cảm ơn." Hứa Trạch hơi cúi người tỏ vẻ cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên thì sửng sốt khi nhìn rõ đó là ai.
Thẩm Thuần, một nhân vật nổi tiếng trong tân sinh viên, ngay cả một người không để ý chuyện bên ngoài như Hứa Trạch, cũng có thể luôn nghe thấy tên của Thẩm Thuần ở nhiều nơi khác nhau.
Đại diện tân sinh viên, đẹp trai, gia thế tốt, ăn nói khéo léo, lại tốt bụng giúp đỡ người khác.
Trong lời khen ngợi của rất nhiều người, cậu tân sinh viên này gần như có thể sánh ngang với Tạ Bách Viễn.
Lúc diễn thuyết của tân sinh viên, Hứa Trạch ngồi ở hàng sau đã nhìn thấy Thẩm Thuần. Chàng trai có dáng người cao ráo và vẻ ngoài đẹp trai thật sự rất thích hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu, tựa như rất nhiều người nói, cậu chẳng hề thua kém gì so với Tạ Bách Viễn.
Sau đó cậu ta cũng từng nhìn thấy, khi các lớp học gộp thành một lớp lớn, bên người Thẩm Thuần luôn được vây quanh bởi những người mến mộ, thân thiết, cậu giống như trời sinh đã cao không thể với tới.
Con của ông trời trong con của ông trời. Hứa Trạch cho là mình không bao giờ có cơ hội nói chuyện với loại người này. Mặc dù học chung ở Đại học A đi nữa, người nổi tiếng hạng nhất nhập học và người qua đường nhập học vẫn có sự khác biệt rất lớn. Lúc đối mặt với Thẩm Thuần, cậu ta có loại cảm giác tự ti khó tả.
Cậu ta không ngờ là người như thế sẽ nhường đường cho mình khi gặp nhau trên lối đi chật hẹp. Sự khinh thường mà cậu ta tưởng tượng không hề tồn tại.
"Cảm ơn." Hứa Trạch lần nữa nhỏ giọng nói.
"Không cần khách sáo, cậu nhanh vào đi." Thẩm Thuần nhắc nhở nói.
Hứa Trạch gật đầu một cái, căng thẳng sửa lại cổ áo sơ mi, sau khi chào hỏi với đàn chị đọc số báo danh thì bước vào phòng phỏng vấn.
Ánh mắt của Thẩm Thuần thu lại từ trên người Hứa Trạch, sau đó mang theo nụ cười rời khỏi tòa nhà.
Trường đại học đã là một xã hội thu nhỏ, có điều rất nhiều người vẫn chưa ý thức được mà thôi. Hứa Trạch đã bước vào khuôn viên trường với thành tích không tính là nổi bật. Thế nhưng ngay cả khi tham dự buổi chào đón tân sinh viên, cậu ta vẫn mặc áo sơ mi và quần tây tươm tất, có vẻ hơi trang trọng, song người phỏng vấn sẽ thích sự trang trọng này.
Trang trọng cho thấy sự để ý và nghiêm túc, hơn nữa trang phục trang trọng sẽ tạo ấn tướng ban đầu rất tốt với người khác.
Thẩm Thuần cũng nghĩ tới với tính cách và thành tích đó của Hứa Trạch làm sao gia nhập được vào Hội sinh viên, bây giờ mới xem như hiểu được. So với những sinh viên khác mặc trang phục thường ngày, thoạt nhìn cậu ta thật sự rất coi trọng lần phỏng vấn này.
Cơ hội dành cho người có chuẩn bị, những lời này không sai mà.
Chẳng qua trong loại trời nóng nực này, mặc áo sơ mi dài tay vẫn có hơi nóng.
Thẩm Thuần nới lỏng cổ áo, tháo hai nút áo trên cùng để cho không khí lọt vào, nhưng lại nghe thấy tiếng chụp ảnh ở bên cạnh.
Thẩm Thuần nhìn qua, cô gái đang chụp lén luống cuống tay chân, mặt đỏ tới mang tai cất điện thoại nói: "Xin lỗi..."
"Lấy điện thoại ra." Thẩm Thuần đi tới, từ trên cao nhìn xuống hai cô gái hồi hộp kia nói.
"Xin lỗi, bọn mình không nên..." cô gái ngượng ngùng đưa di động lên nói: "Bọn mình xóa ngay."
Chụp ảnh quên tắt cửa máy ảnh(*) gì gì đó thật sự là quá xấu hổ, sao cô không bật đèn flash lên chứ.
(*)Thuật ngữ này được sử dụng để chỉ phần cơ khí trong máy ảnh, nơi mà khi bạn nhấn nút chụp, cửa sẽ mở và đóng nhanh chóng để ghi lại hình ảnh.
Thẩm Thuần cầm lấy điện thoại di động xem qua những bức ảnh hai lần, bởi vì đưa lưng, nên sườn mặt cũng chụp rất mờ, chỉ có thể nhận ra từ bóng lưng đó là mình.
"Xóa làm gì? Muốn chụp thì nói thẳng với tôi chẳng phải tốt hơn à." Thẩm Thuần hơi hạ người xuống, đứng ở phía trước cô gái ấn nút chụp ảnh, hình ảnh dừng lại, cậu trả lại điện thoại di động: "Cầm lấy, lần sau điện thoại không nên người khác muốn thì tùy tiện đưa."
Bức ảnh có nền màu xanh lá cây, trong đó ghi lại rõ ràng vẻ điển trai của thanh niên. Dù có cái đầu to phía trước cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài nổi bật của cậu.
"À, à." Cô gái ngơ ngác cầm lấy điện thoại của mình, sắc mặt càng đỏ hơn: "Cảm ơn."