Editor: Mèo yêu Cá
Tuy rằng cậu cũng từng thích vẻ ngoài một vài người, nhưng không cần thiết vì chút hứng thú ấy mà khiến cho một người khác đau khổ đến mức không muốn sống.
Về chuyện hai người cùng nhau chơi đùa tình cảm với nhau thì Thẩm Thuần lại càng không có hứng thú, thế cho nên sống lâu như vậy rồi mà cậu chưa một lần yêu đương.
"Ok ok ok, ngây thơ. Bây giờ con gái chỉ thích loại hình ngây thơ." Lý Cẩm nhận bóng nói: "Cậu không tham gia câu lạc bộ bóng rổ thật à?"
"Lâu lâu chơi một trận là được rồi, chứ lúc nào cả người cũng đầy mồ hôi khó chịu lắm." Thẩm Thuần vẫy vẫy tay với cậu ta nói.
Chuyện có được con gái thích hay không thật ra không liên quan nhiều đến cậu. Mặc dù cậu chưa từng yêu đương, nhưng trước đây có chút hứng thú đều là con trai.
"Thiếu niên ngây thơ đúng là không thể lúc nào cũng toát mồ hôi hôi rình được." Lý Cẩm trêu chọc nói.
Thẩm Thuần không đáp lại lời trêu chọc của cậu ta, mà là nói chuyện bằng thực lực. Ở trên sân bóng lấy lợi thế về khoảng cách tỷ số lớn để cho cái miệng tiện của người nào đó ngậm chặt lại.
Trên sân bóng rổ khí thế ngất trời, trong phòng thư viện lại mát mẻ và yên tĩnh, sức mạnh của nắng gắt cuối thu còn chưa qua, sự tồn tại của máy điều hòa làm cho nơi đây vô cùng thoải mái, cho dù có tiếng động cũng chỉ là cố ý thả nhẹ tiếng bước chân và thỉnh thoảng nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Tạ Bách Viễn cúi đầu đọc sách. Ở Đại học ngoại trừ nghe giảng bài ra, quan trọng nhất chính là tự học. Muốn lấy được thứ hạng tốt, muốn học được những tri thức ngoài sách giáo khoa, rất nhiều thứ đều dựa vào tự học, và hắn cũng không ngoại lệ.
Chỗ ngồi của Tạ Bách Viễn là cố định, có rất ít người tranh giành với hắn. Từ vị trí gần cửa sổ thỉnh thoảng nhìn ra xa, cũng thường xuyên nhìn thấy trên sân bóng rổ không ít người đội mặt trời chói chang chơi bóng ở đó. Hình ảnh năng động đó thỉnh thoảng giảm bớt phiền não khi đang ngồi im lặng. Có điều, hôm nay lúc nhìn sang, ánh mắt của hắn lại dừng lại.
Sân bóng cách thư viện một khoảng cách, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng khi nhìn người đang ném bóng rổ trên sân, Tạ Bách Viễn không hiểu sao chắc chắn được người đó chính là Thẩm Thuần.
Cậu đàn em mới tới này tựa như là một vật phát sáng hấp dẫn tất cả những người đã từng thấy mình, đây là một loại sức hút khó tả từ trong người. Tạ Bách Viễn tự nhận mình ưu tú, nhưng cũng thừa nhận mình rất khó giống như Thẩm Thuần, chỉ trong vài ngày đã có thể xử lý tốt quan hệ với những người xung quanh.
Lúc Tạ Bách Viễn phát hiện ra thì đã muộn, vận động trên sân bóng rổ cũng không kéo dài quá lâu, một đám thanh niên kề vai sát cánh ôm bóng rời đi. Mà đến tận khi đám bóng dáng kia rời đi, Tạ Bách Viễn mới nhận ra mình đã vô thức nhìn hơn mười phút.
Nhiệm vụ hôm nay gần như đã hoàn thành, Tạ Bách Viễn thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Sự rời đi của hắn khiến không ít người lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng mọi người đều biết, Chủ tịch Tạ này giống như vật cách điện trong chuyện tình cảm vậy, từ chối tất cả nam nữ tỏ tình với hắn. Đúng thế, bao gồm cả con trai.
Dù sao với loại anh chàng đẹp trai cao ráo, khuôn mặt như tảng băng khiến người ta phải lùi xa ngàn dặm này thật đúng là tương đối hiếm lạ. Thậm chí có người còn nói thật ra Chủ tịch Tạ là gay.
Nhưng lúc ấy, khi có người vừa nói như thế, một loạt lời phản bác đã tấn công toàn bộ bài post. Chủ tịch Tạ đẹp trai xuất sắc như vậy, lạnh lùng vô tình như vậy chắc chắn phải là trai thẳng. Hãy nhìn cách đối xử vô tình của anh ấy với các cô gái, tác phong không hiểu chuyện tình cảm chút nào thế kia, mà là gay được sao? Đơn giản anh ấy là trai thẳng đệ nhất vũ trụ thì có?
Tạ Bách Viễn vừa đi, hai sinh viên ngồi bên cạnh hắn lúc nãy còn ra vẻ đang học tập rất chăm chỉ đều thả lỏng vai. Tất nhiên, có thể bước vào học một môi trường giáo dục tốt như Đại học A này, bọn họ cũng có thực lực, cũng biết phải nghiêm túc cố gắng mới có thể không phụ lý tưởng của mình lúc ấy. Nhưng chăm chỉ cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi đúng chứ? Thật sự học tập đến chết cũng không phù hợp với lý tưởng của hầu hết bọn họ. Nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đàn anh, thì phải liều mạng.
Bầu không khí thoáng thoải mái hơn, nhưng không có ai rời đi. Hứa Trạch ngồi cách Tạ Bách Viễn ba hàng, cậu ta ngẩng đầu lên thất thần nhìn vị trí trống kia, thực sự có rất nhiều người thích người đó.
Ở trong ký túc xá nam, Thẩm Thuần tắm rửa cả người đầy mồ hôi của mình. Cậu nghĩ rằng ký túc xá không có ai, rèm cửa sổ cũng đã kéo lại, nên tùy tiện mặc quần đùi, lau tóc rồi mở cửa. Thế nhưng vừa mới bước ra, cửa phòng ngủ lại bị chìa khóa từ bên ngoài mở ra.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên bầu không khí có chút đóng băng, cho đến khi chìa khóa Tạ Bách Viễn vô thức rút ra rơi xuống đất, bầu không khí vi diệu này mới bị phá vỡ.
"Sao cậu không mặc đồ?" Giọng Tạ Bách Viễn có hơi khô khốc.
Thẩm Thuần tùy ý lau tóc, cầm lấy một cái áo T - shirt ngắn, ánh mắt hứng thú nhìn lướt qua vành tai hơi đỏ của Tạ Bách Viễn.
Chà, chuyện này thật thú vị.
"Không ngờ tới Chủ tịch sẽ về vào lúc này. Xin lỗi, lần sau em không..." Ánh mắt Thẩm Thuần nhìn thoáng qua đôi mắt hơi dao động của Tạ Bách Viễn.
Có thể bị bẻ cong queo, tuyệt đối không phải là trai thẳng tăm tắp, tính hướng tính dục là bẩm sinh. Có lẽ có vài người khi còn bé đã bị ảnh hưởng bởi quan niệm nào đó, sẽ có xu hướng tính dục không giống với phần lớn người bình thường. Nhưng thật sự đã là thẳng thì sẽ không bẻ cong được.
Mặc kệ Tạ Bách Viễn bởi vì cảm động hay là nguyên nhân gì khác mà chấp nhận Hứa Trạch, đều đủ để chứng minh hắn là gay.
Nếu như phán đoán ban đầu không đủ để chứng minh, thì cảnh tượng trước mắt này đã chứng minh đầy đủ điều đó.
Trai thẳng đừng nói là chỉ mặc mỗi quần đùi chạy loạn khắp hành lang, có đôi khi lúc chơi bóng vì nóng mà cởϊ áσ cũng không ít, kề vai sát cánh với nhau, chẳng bao giờ có cảm giác ngượng ngùng. Còn bởi vì đối phương lộ ngực mà xấu hổ, vậy thì thật sự là cong còn hơn cả kim băng.
Trong tuyến thế giới gốc, cho dù Tạ Bách Viễn hẹn hò với Hứa Trạch, nhưng vẫn trải qua cuộc sống giống như đại sư khổ hạnh, động tác thân mật nhất hình như chỉ đến mức nắm tay. Bởi vì tính tình trời sinh lạnh lùng của hắn, Hứa Trạch cũng không dám tùy tiện xúc phạm.