Editor: Mèo yêu Cá
"Xin lỗi." Tạ Bách Viễn vô thức nói.
"Xin lỗi, xin lỗi." Đối phương thoáng lảo đảo, bất cẩn ngồi phịch xuống đất. Dù vậy, cậu ta vẫn nhỏ giọng xin lỗi.
Trong hành lang người đến người đi, không biết vết nước từ đâu đến, khắp nơi đều là dấu giày đen sì và lấm lem. Tạ Bách Viễn né tránh cậu bạn vác túi bạt, đưa tay về phía người đang ngồi dưới đất nói: "Đứng lên trước đi, cậu có ngã ở đâu không?"
"Em không sao." ánh mắt của Hứa Trạch rơi xuống bàn tay trước mặt kia, lúc đặt tay vào ngước đầu lên nhìn Tạ Bách Viễn một cái. Chỉ với một ánh mắt này cũng đủ để cho con ngươi của cậu ta to lên, toàn thân sững sờ ngay tại chỗ.
Tạ Bách Viễn dùng sức kéo cậu ta lên, lúc buông tay ra, hắn cảm giác đước sức lực trong bàn tay mình dường như vẫn đang siết chặt. Ngay khi hắn khẽ cau mày, chợt thấy đối phương có chút hoảng hốt buông tay ra. Hắn kìm nén cảm giác khó chịu vừa rồi xuống: "Cậu bị ngã ở đâu? Để tôi đưa cậu đến phòng y tế khám."
"Em không sao, thật sự không sao đâu ạ." Hứa Trạch siết chặt các ngón tay, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ quan sát Tạ Bách Viễn, lỗ tai trắng nõn của cậu ta hơi đỏ lên: "Em không bị ngã."
"Vậy thì được rồi, tôi đi trước." Tạ Bách Viễn không để ý nữa, rời đi cùng với Đỗ Tân đang đợi ở bên cạnh.
Mà đứng tại chỗ Hứa Trạch hơi di chuyển bước chân, khẽ thở hắt một hơi nhìn bóng lưng của Tạ Bách Viễn, đặt tay lên ngực.
Trái tim vẫn luôn đập không ngơi nghỉ, thế nhưng ngày hôm nay khi gặp phải người này nó đập đặc biệt mạnh, âm thanh lớn đến nỗi bên tai có thể nghe thấy rõ ràng.
Hứa Trạch thích con trai, tính hướng khác thường như vậy đã từng khiến cho cậu ta bị rất nhiều người xa lánh. Nhưng thứ như tính hướng này là bẩm sinh, không phải cậu ta ép bản thân mình thích con gái là có thể thay đổi được. Điều duy nhất cậu ta có thể làm đó là thi đỗ Đại học, rời khỏi nơi cũ. Vốn cậu ta tưởng rằng sau khi đổi một nơi khác toàn là người xa lạ, nhất định mình có thể che giấu tốt chuyện này. Thế nhưng không ngờ rằng vào ngày đầu tiên vào trường, cậu ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một chàng trai thậm chí mình còn không biết tên.
[Ký chủ, Tạ Bạch Viễn gặp Hứa Trạch, chỉ số nhịp tim của Hứa Trạch có dấu hiệu tăng nhanh.] 521 báo cáo hết sức có tâm.
[Ồ, thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên à.] Thẩm Thuần cầm tài liệu vừa mới in cười nói.
[Cậu không vội hả? Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu họ ở bên nhau đó.] 521 lo lắng.
Thẩm Thuần nhìn bản thảo bài phát biểu của mình cười nói: [Bây giờ không cần vội, cứ thả lỏng tinh thần đi. ]
Điểm tốt nhất của thứ gọi là tình yêu này đó là không thể tình nguyện từ một phía. Trong thế giới gốc, Hứa Trạch yêu thầm và theo đuổi kéo dài một năm, chính sự nỗ lực của cậu ta đã làm Tạ Bách Viễn rung động.
Muốn giải quyết vấn đề của hai người họ, mấu chốt không phải ở trên người Hứa Trạch, mà là trên người Tạ Bách Viễn. Nếu như Tạ Bách Viễn không đồng ý, như vậy Hứa Trạch cũng chẳng có gì khác biệt với vô số những người theo đuổi hắn. Nếu như không chiếm được, thì sẽ không có khuynh hướng cực đoan.
Kết cục ở trong thế giới gốc là bởi vì đã có được, đã chiếm được rồi nhưng sợ không thể giữ được, sợ người khác lấy đi. Bởi vì đã chiếm được rồi nhưng lại mất đi, nên mới có thể bị kích động.
[Vâng.] 521 ngoan ngoãn trả lời.
Là một hệ thống, nó phải tin tưởng vào ký chủ của mình, đó là đức tính truyền thống tốt đẹp của hệ thống.
Thời gian khai giảng tổng cộng là 5 ngày, trong 5 ngày này có đủ thời gian để các tân sinh viên quen thuộc với khuôn viên trường. Vào ngày cuối cùng của thời gian khai giảng này là lễ chào đón tân sinh viên.
Trong hội trường rộng rãi, những hàng ghế đỏ sẫm, tiếng đàn dương cầm du dương khiến các tân sinh viên đều tò mò và hào hứng.
Lễ chào đón tân sinh viên được tổ chức riêng biệt, do Hội sinh viên tổ chức, lãnh đạo, Chủ tịch Hội sinh viên và đại diện tân sinh viên đều lên sân khấu phát biểu.
Các đàn anh, đàn chị mặc âu phục chỉnh tề, những bộ quần áo như thế này dường như tượng trưng cho sự trưởng thành và bước vào xã hội của họ, nhưng cũng khiến cho những tân sinh viên có cảm xúc ngưỡng mộ.
Nếu như sự hài hước hóm hỉnh của Hiệu trưởng khiến bầu không khí ở đây thoải mái và dễ chịu, đồng thời cũng làm cho tân sinh viên tràn đầy sự mong đợi trong tương lai, thì sự xuất hiện của Tạ Bách Viễn đã làm bùng nổ bầu không khí của cả hội trường.
"Đó chính là Tạ Bách Viễn kìa."
"Cuối cùng tớ cũng được nhìn thấy người thật, tớ cảm thấy còn đẹp trai hơn so với những bức ảnh đăng trên mạng nữa."
"Tôi còn cảm thấy căng thẳng hơn khi được giáo viên phỏng vấn riêng á trời."
"Ghen tị với mấy người ngồi ở hàng ghế đầu tiên quá đi mất, có thể ở gần đàn anh như vậy."
"Mọi người im lặng." giọng của Tạ Bách Viễn thông qua micro truyền ra ngoài, mang theo sự lạnh lùng đặc trưng của hắn, cũng khiến cho toàn bộ hội trường yên lặng lại: "Trước hết, tôi rất hoan nghênh các bạn đến với trường Đại học A, có thể đến đây tất cả các bạn đều xuất sắc..."