Editor: Mèo yêu Cá
[Lần đầu tiên làm loại nhiệm vụ này, mày có thể cung cấp kinh nghiệm nào của tiền bối không?] Thẩm Thuần ngồi xuống đối diện với Tạ Bách Viễn hỏi.
[Đang tìm kiếm.] 521 làm việc rất có tâm [Tìm thấy một ký chủ có điểm số rất cao, dùng tiền trở thành ân nhân của một trong số họ, dùng tiền đưa người ra nước ngoài, dùng tiền...]
[Cảm ơn, không có giá trị tham khảo.] Thẩm Thuần cười nói.
Thẩm Thuần đi tới thế giới này đã được một năm, cậu mượn cơ thể của người khác, cơ thể của nguyên chủ ban đầu đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Cậu ta đã làm một giao dịch với thế giới căn nguyên, chấp nhận bồi thường, cho phép Thẩm Thuần sử dụng cơ thể này một cách hợp pháp, Nhưng mặc dù sử dụng thuốc hồi phục, song bị thương nặng như vậy cũng khiến cho Thẩm Thuần thành thật nằm ở trên giường hai tháng.
Thứ như tiền này cậu không thiếu, nguyên chủ xuất thân cũng coi như giàu có, tài sản trong nhà ở tại thành phố A nơi tấc đất tấc vàng này cũng thuộc hàng top. Mặc dù bố của nguyên chủ luôn bận rộn với sự nghiệp, nhưng chưa bao giờ cho thiếu tiền.
Không có tiền có đôi khi thật sự nửa bước khó đi, là người làm nhiệm vụ, kiếm tiền xem như khả năng cơ bản để tồn tại. Đương nhiên Thẩm Thuần cũng như vậy, ngoại trừ trong nhà cho, tự cậu cũng có thu nhập từ đầu tư, nhưng tiền cũng không phải là tất cả. Nhất là nếu người đó không tích lũy được số tiền đủ để tạo ra ảnh hưởng, có một số việc chưa chắc đã làm được bằng tiền.
Dù sao cũng chẳng phải ai cũng có năng lực kiếm tiền biếи ŧɦái của thế giới căn nguyên.
Mà thế giới này thi Đại học là một chuyện rất công bằng, chỉ dựa vào điểm số, không phải sử dụng tiền là có thể thay đổi được. Hứa Trạch đã định sẽ tới đây, cho dù bánh răng vận mệnh có thể bị lệch một lần, thì vẫn có khả năng chúng khớp lại lần nữa. Làm cho sợi tơ hồng không bao giờ nối lại được nữa, đó mới là điều mà người làm nhiệm vụ cần phải làm.
"Chào đàn anh." Thẩm Thuần rất tự nhiên ngồi xuống chào hỏi với chàng trai trước mặt, đưa giấy chứng nhận của mình qua.
"Thẩm Thuần." Chàng trai đối diện nhận lấy giấy chứng nhận, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Thuần nói: "Cậu chính là Thẩm Thuần à."
Vốn chung quanh đã có những ánh mắt như có như không chú ý sang bên này, một người phát sáng thể đã muốn chết lắm rồi, hai người phát sáng ngồi đối diện nhau, đó không chỉ là vấn đề một cộng một bằng hai nữa rồi.
"Đó là Thẩm Thuần đấy."
"Nghe nói là hạng nhất trong khoa Quản trị kinh doanh của chúng ta."
"Tớ cảm thấy cậu ấy không thua gì anh Tạ đâu."
"Thành tích tốt lại đẹp trai, đến lúc đó sẽ là anh Tạ tiếp theo."
"Anh Tạ là được tuyển thẳng vào, vẫn có chút khác biệt nhỉ."
Đám người ngay lập tức xôn xao làm cho Tạ Bách Viễn ngước tầm mắt lên, mà cái liếc mắt này cũng đủ để cho hắn xác định nguyên nhân gây ra sự ồn ào của đám đông là do thanh niên đang ngồi đối diện mình.
Nếu như không có hắn, thì với gương mặt quá nổi bật của cậu. Ở trong đám đông này, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, người đầu tiên được chú ý tới chắc chắn sẽ là cậu.
Tạ Bách Viễn tuy rằng đẹp trai, nhưng thanh niên trước mặt lại không giống hắn lắm, lông mày đậm màu dường như lúc nào cũng có vẻ quá quyến rũ, nhưng khi áp dụng lên thanh niên này lại không có một chút mê hoặc nào, chỉ khiến cho người ta tự hỏi sao lại có thể có người như thế này chứ.
"Chủ tịch, đây là Thẩm Thuần." chàng trai bên cạnh thấy Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, nghiêng người nói.
Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua đáp một tiếng, lúc ngẩng đầu lại đúng lúc nhìn vào mắt Thẩm Thuần.
Đôi mắt đào hoa là đôi mắt đa tình nhất, Tạ Bách Viễn tự nhận nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng khi đối diện với ánh mắt như thể sắc xuân ấy, lòng của hắn vẫn có chút rung động.
"Chào Chủ tịch." Thẩm Thuần cười nói.
"Ừ..." Tạ Bách Viễn đáp một tiếng, một chút gợn sóng trong lòng tan biến, hắn mở miệng nói: "Lần này các tân sinh viên là do chúng tôi sắp xếp, hai người một phòng. Đúng lúc ký túc xá bên đó sắp xếp dư cậu ra, nên cậu sẽ ở chung phòng với tôi. Nếu như sau này cậu cảm thấy không tiện, cậu có thể xin chuyển ký túc xá."
"Không cần, ở chung với Chủ tịch rất tốt." Thẩm Thuần nói.
Vốn dĩ người ở cùng phòng với Tạ Bách Viễn là Hứa Trạch, cậu ta bị ký túc xá cũ xa lánh, dọn đến chung phòng với Tạ Bách Viễn. Lúc đầu ký túc xá cho tân sinh viên vừa đủ, nhưng bây giờ lại có thêm Thẩm Thuần.
Số lượng trúng tuyển vào Đại học A bình thường có giới hạn. Hứa Trạch ở trong tuyến thế giới gốc vốn là suất cuối, Thẩm Thuần vốn tưởng rằng mình vào sẽ đẩy Hứa Trạch xuống, lại không ngờ tới điểm trúng tuyển của Đại học A lần này lại thấp hơn một điểm so với trước kia, Hứa Trạch vẫn lấy được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học A.
Sợi tơ hồng vẫn còn đó, Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch vẫn có duyên gặp nhau.
Loại chuyện tình cảm này, thay vì lo lắng đề phòng tránh gặp nhau, thà rằng giải quyết nó từ gốc.
"Ừm." Tạ Bách Viễn nhìn về phía chàng trai bên cạnh nói: "Đỗ Tân, trước tiên cậu hãy sắp xếp người dẫn cậu ấy qua đó."
Có rất nhiều tân sinh viên, thường thì sẽ sắp xếp có người dẫn đường. Ký túc xá ở lầu ba, có hai giường và phòng vệ sinh, điều kiện chắc chắn là kém hơn thuê nhà, nhưng ở trong trường trong nước như vậy đã xem như khá tốt rồi.
Thẩm Thuần cảm ơn đàn anh dẫn mình tới, tự mình dọn dẹp lại giường, sắp xếp mọi thứ vào tủ quần áo và bàn học, sau đó mới ngồi ở trên ghế nhìn địa bàn của Tạ Bách Viễn.
Giường dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, ga trải giường rất là bằng phẳng, mấy cuốn sách trên bàn cũng được đặt ngay ngắn, ngay cả những chiếc bút cũng nằm yên lặng trong hộp bút, không hề có quần áo bẩn vứt bừa bãi. Trong không khí cũng không mùi gì lạ, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng sạch sẽ, dấu vết duy nhất vừa rồi là từ chiếc vali của Thẩm Thuần.
Chứng bệnh sạch sẽ quá mức.
Trong ghi chép của tuyến thế giới gốc, Hứa Trạch và Tạ Bách Viễn lúc đầu ở cùng phòng đã xảy ra mấy lần xích mích bởi vì Tạ Bách Viễn có chứng bệnh sạch sẽ quá mức.
Thật ra đối với người bình thường thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, Hứa Trạch cũng chỉ mang cơm về ký túc xá ăn mà thôi, cũng không phải là món bún ốc có mùi vị rất nồng, nhưng vẫn chạm vào giới hạn của Tạ Bách Viễn.