Editor: Mèo yêu Cá
Thế giới 1: Nam thần trong trường cực lạnh lùng
[Hệ thống 06 nhắc nhở, đang tải thế giới...tít tít...tải không thành công, thế giới từ chối tiến vào...]
[Hệ thống 01 nhắc nhở, đang tải thế giới... từ chối tải]
[Hệ thống 07 nhắc nhở, thế giới...Hệ thống đang bị tấn công, cảnh báo...]
[Hệ thống 521 nhắc nhở, đang tải thế giới, tải thành công, truyền ký ức vào trong...]
Vào mùa thu vàng của tháng 9, lẽ ra phải là một ngày tiết trời thu trong lành, mát mẻ, nhưng cái nắng như thiêu đốt trên đầu đang thiêu đốt mặt đất, tựa như vẫn đang trong cái ngày hè oi bức có thể chiên chín một quả trứng gà ở trên mặt đất, trên người nóng nực mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng tiếp xúc với một chút ánh mặt trời cũng hận không thể núp dưới bóng cây.
Những ngày như thế này rất ít người muốn ra ngoài, nhưng sân trường trải rộng bóng râm này lại rộn ràng, đám người ra vào có già có trẻ, đa số người bước vào từ cổng trường đều mang theo vali hành lý, tiếng bánh xe lăn lạch cạch càng làm cho sự nóng bức này tăng thêm đôi chút.
"Xin chào, em muốn hỏi khoa Kinh doanh ở đâu?"
"Đây là bản đồ, ở chỗ này, cầm lấy."
"Cảm ơn."
"Hành lý của em rất nhiều, để anh xách giúp em..."
"Khoa Ngôn ngữ Trung ở bên này, bạn ơi, bạn chạy nhầm rồi."
Tân sinh viên Đại học A khai giảng, không ngoa khi nói rằng rất đông đúc. Sau khi trải qua kỳ thi tuyển sinh Đại học vào tháng 6, lại trải qua quá trình chờ đợi kết quả, lấy được giấy thông báo trúng tuyển, rồi bước vào trường Đại học xếp hàng đầu cả nước này, dường như mọi chuyện mới kết thúc.
"Như này thì nóng quá." Một anh chàng chào đón tân sinh viên nói.
"Chú ý hình tượng, đàn anh, đừng để lại ấn tượng xấu với các em gái nhé." Cô gái đứng bên cạnh mặc áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu dùng tấm bản đồ tự quạt cho mình nói: "Đến lúc đó, thật sự là bốn năm Đại học đừng mơ mà thoát ế cho xem."
Chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu dáng, trên đó có in tên trường Đại học A, để cho các tân sinh viên nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy.
Chàng trai ho khan một tiếng, nhịn xuống dùng tấn bản đồ để quạt, ngay khi thấy một tân sinh viên ngập ngừng tới gần, anh ta chặn động tác của cô gái lại nói: "Chú ý hình tượng đi gái, đừng để thật sự bốn năm Đại học không thoát ế nổi."
Động tác trên tay của cô gái không hề dừng lại: "Em không quan tâm, chỉ cần em có gương mặt như Tạ Bách Viễn, em chẳng cần quan tâm đến con gái."
"Được rồi, anh chắc chắn em sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại. Trong bao nhiêu người mới được một người như Chủ tịch đấy, phỏng chừng năm nay rất khó đây..." chàng trai đưa bản đồ cho tân sinh viên, nói rõ địa điểm, đang nhỏ giọng trêu ghẹo vài câu để giải tỏa sự khó chịu do nóng bức mang tới. Nhưng khi ánh mắt anh ta vừa dời đi cũng khựng lại ở trên người vừa kéo vali bước vào khuôn viên trường.
Ánh nắng chói chang, trên người khó tránh khỏi dính mồ hôi, nếu mặc quần áo sáng màu còn đỡ, chứ màu sắc hơi đậm một chút, bị mồ hôi dính ở trên người, màu sắc ướt sũng giống như mang theo chút mùi mồ hôi, làm cho người ta hoàn toàn không muốn tới gần.
Hầu hết những sinh viên năm nhất thi đỗ vào Đại học A đều ở trong trạng thái thờ ơ với những gì đang diễn ra bên ngoài, không thể nào đem tâm tư đặt ở cách ăn mặc, hơn nữa với vẻ mặt ngây ngô mới lạ, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được với các đàn anh đàn chị đã ở chỗ này không chỉ một năm.
Nhưng mồ hôi ướt đẫm lại dường như không vấy bẩn được thanh niên đã thu hút nhiều người lặng lẽ nhìn anh ngay khi bước vào khuôn viên trường.
Giày thể thao trắng tinh, quần dài màu nhạt, áo khoác màu trắng khẽ mở ra, để lộ ra chiếc áo phông sáng màu bên trong, chiều cao của anh rất cao, trông có vẻ cao hơn một mét tám, nhưng mà đây cũng không phải là điều thu hút sự chú ý nhất.
Thứ khiến người ta chú ý là đôi lông mày đen như mực kia, lông mày tuy rằng dày và đậm, nhưng lại không có một chút cảm giác rậm rạp, ngược lại như thể được phác thảo cẩn thận bằng bút lông vậy. Từng bộ phận đều rất hài hòa, môi hồng răng trắng, rồi lại thêm nét mực đậm màu đẹp mắt này, ở trong thời tiết nóng bức này dường như không có tí mồ hôi nào, thoạt trông vô cùng thoải mái, rồi lại khiến cho những người đang nhìn lén cũng cảm thấy hưng phấn hẳn lên.
"Đừng trách anh không nhắc nhở em, chú ý hình tượng đi." Chàng trai đón tân sinh viên mới sửng sốt trong giây lát, khi nghĩ đến từ hạc giữa bầy gà ấy thì rút lại suy nghĩ, cúi đầu mang theo vài phần tàn ác nói với cô gái đang quạt gió bên cạnh.
"Nóng chết đi được, chú ý con khỉ, nếu còn tiếp tục thế này nữa thì trang điểm cũng trôi..." Cô gái bực bội oán giận đột ngột kết thúc bằng một câu trầm thấp.
"Chào đàn anh, có thể cho em một tấm bản đồ không?" Thẩm Thuần nhìn chàng trai rõ ràng đang mặc bộ đồ mới hỏi.
"Em học khoa nào?" từ khóe mắt chàng trai liếc nhìn cô gái bên cạnh, nhịn cười nhìn về phía thanh niên đang kéo vali đứng trước mặt, trong lòng cảm thán một câu gương mặt của cậu nhóc này đẹp thật đấy.
Nhìn từ xa cảm thấy thanh thuần, đẹp trai, đường nét khuôn mặt không hề tỳ vết, nhìn gần mới phát hiện đôi mắt rất đẹp. Không cần nói tới những điểm khác, chỉ với đôi mắt đào hoa dường như trời sinh đã mang theo ý cười đó, là biết lần này cô bé đàn em chẳng thèm nghĩ tới đàn anh, nói không chừng ngay cả chị khóa trên cũng không nghĩ gì tới đàn anh ấy chứ.
Thật là tàn ác, có một Tạ Bách Viễn còn chưa đủ hay gì, bây giờ lại có thêm một cậu sinh viên khóa dưới như hạc giữa bầy gà, thật sự là không chừa đường sống cho những đàn anh như họ mà.
Chung quanh có vô số ánh mắt như có như không đánh giá, Thẩm Thuần chỉ coi như không thấy, mở miệng nói: "Khoa Quản trị kinh doanh."
"Em cũng khoa Quản trị kinh doanh?!" cô gái bên cạnh cuối cùng cũng ngừng động tác lại, ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Thuần nhìn về phía cô ấy, cười nói: "Chị cũng vậy ạ?"
"À, chị không phải, chị học khoa Ngôn ngữ Anh..." Cô gái giấu tấm bản đồ bị quạt đến nhàu nát xuống dưới chồng sách, giọng nói có chút nhiệt tình: "Nhưng chị biết chỗ đó ở đâu, có thể dẫn em qua đó."
Cuối cùng trong hàng ngàn người đã xuất hiện một mầm non tốt, ngây ngô như vậy, non nớt, lại còn tươi tốt, vậy thì cũng đừng trách chị đây vươn móng vuốt ra.