Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 9: Từ chối 3

Tô Diên ngắt điện thoại, cảm thấy có chút mất mát. Bất tri bất giác đã về đến nhà, vẫn chưa đi vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc “hu hu” từ bên trong vọng ra.

“Mẹ, có phải mẹ đau lắm không? Đều do con không tốt, làm mẹ bị thương.”

Tiếng nói của Triệu Tiểu Tuyết khá đặc trưng, khá mỏng nhưng cao, người khác vừa nghe là nhận ra ngay.

Tô Diên cực kỳ nghi hoặc đi vào nhà chính, chỉ thấy Trương Lan Quyên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán xuống, đỡ eo ngồi trên ghế, mắt cá chân bên phải sưng tấy được gác lên đệm ngồi.

“Chuyện này là sao vậy? Tại sao không đến bệnh viện?”

Trương Lan Quyên thấy cô thì “hừ hừ” lớn hơn nữa: “Diên Diên, cuối cùng con cũng về rồi. Mẹ đau muốn chết đi được, con mau mời bác sĩ Vương đến đây đi.”

Người nhà họ Tô đều đã đi làm, muốn tìm một người giúp đỡ cũng không có. Tô Diên không dám trì hoãn, vội đến phòng khám ở bệnh viện tìm bác sĩ Vương.

Rất nhanh cô đã đưa người về nhà, Trương Lan Quyên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn thấy bác sĩ Vương liền bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.

Sau khi bà và Triệu Tiểu Tuyết đến công viên, bà không vội luyện Thái Cực quyền mà chọn đi leo núi. Sườn núi hơi dốc, không cẩn thận nên té ngã.

Ban đầu không đau cho lắm, cảm thấy không có gì, mãi khi về đến nhà mới đau điếng lên.

Bác sĩ Vương sờ nắn xương hơn mười mấy phút, cuối cùng kê một số thuốc, dặn dò bà dưỡng thương cho kỹ, ít nhất một tháng nữa mới khỏi hẳn được.

Trương Lan Quyên muốn khóc, cực kỳ hối hận khi đã đi leo núi. Ý kiến leo núi là Triệu Tiểu Tuyết nghĩ ra, sợ điều này khiến con bé áy náy tự trách, bà chỉ đành bấm bụng chịu đựng.

Hiện giờ mắt cá chân bà bị thương cần người chăm sóc, để thể hiện bản thân, Triệu Tiểu Tuyết chủ động nhận trách nhiệm này, những người khác không có ý kiến.

Sáng hôm sau.

Tô Diên đang giặt quần áo, bên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa, chưa đợi cô đứng dậy, Triệu Tiểu Tuyết đã mở cửa trước cô một bước.

Rất nhanh một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô Diên ngước mắt, là Tiêu Kỳ dẫn cha mẹ anh ta đến.

Cô khẽ nhíu mày, biết mục đích đến đây của đối phương nhưng vẫn bình tĩnh. Chỉ vì cô biết Tiêu Kỳ là nam chính trong tiểu thuyết, tương lai là chồng của Triệu Tiểu Tuyết, không liên quan gì đến cô.

Dựa theo giới thiệu trong sách, hai người này là ngược luyến tình thâm, phải ngược thêm mấy năm mới tu thành chính quả. Tô Diên lại hy vọng hai người họ có thể bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm ngay lúc này luôn.

Dựa vào chân không tiện đi, Trương Lan Quyên không ra ngoài nghênh đón, bà ngồi trong nhà mình nhìn người nhà họ Tiêu, rất ngơ ngác: “Mọi người đây là… đến thăm tôi?”

Mẹ Tiêu âm thầm trợn mắt, ngoài mặt lại cười ha hả: “Đó là đương nhiên, nghe nói chị té bị thương khiến con trai tôi lo lắng, mấy thứ tôi cầm trong tay đều do thằng bé mua cả.”

Lúc này Trương Lan Quyên mới chú ý đến bọn họ xách theo rất nhiều quà, bà càng kinh ngạc hơn.

Suy cho cùng bình thường hai nhà họ không giao thoa gì nhiều.

Thấy đã lót đường gần xong, cuối cùng mẹ Tiêu làm rõ ý đồ đến đây: “Tiêu Kỳ là thằng nhóc hiếu thuận, thật ra hôm nay đến đây là còn một chuyện khác muốn bàn với chị, không biết Tô Diên nhà chị đã có hôn phối gì chưa? Nhà chúng tôi đều rất thích con bé, nhất là Tiêu Kỳ, cứ ồn ào không phải con bé thì không cưới.”

Trương Lan Quyên chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì mới phải, chồng bà không có ở nhà, chuyện chung thân đại sự như vậy một mình bà không thể làm chủ.

Chẳng qua điều kiện nhà họ Tiêu không tệ, Tiêu Kỳ cũng tuấn tú lịch sự, nếu có thể gả vào một gia đình như thế là một lựa chọn tốt đối với Tô Diên.

Dần dần trái tim bà bắt đầu nghiêng lệch…

Ngay khi bà định đồng ý, Tô Diên bưng nước trà từ ngoài phòng bước vào, trực tiếp ngắt lời: “Chú thím, cảm ơn hai người đã yêu thương cháu. Thân thế cháu chưa được làm rõ, tạm thời không định lấy chồng, hai người vẫn nên chọn người khác đi ạ.”