Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 2: Thân thế 2

Bên kia.

Tô Diên buông bỏ mọi cảm xúc buồn bực kia, xách đồ ăn đã mua về đến nhà. Vừa vào nhà cô đã đυ.ng phải mẹ Tô là Trương Lan Quyên đang vội vội vàng vàng.

Đã bốn năm mươi tuổi, bận áo trắng quần đen làm bằng sợi tổng hợp. Làn da bà trắng nõn bóng loáng, có thể thấy rằng bình thường bảo dưỡng rất khá.

Tô Diên đã sớm quen với tính cách hấp tấp của bà, bình tĩnh lùi về sau một bước, hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Trương Lan Quyên nhìn thấy cô như thấy được tâm phúc, vội cầm lấy đồ trong tay cô, nôn nóng mong giúp đỡ: “Diên Diên, gà trống nhà ta biến mất rồi. Con mau tìm giúp mẹ với.”

Nhà họ Tô một mình chiếm một nhà lầu hai tầng, tuy kém hơn nơi ở của thủ trưởng nhưng trong đại viện này cũng xem như một nơi ở tốt được người người hâm mộ, khuyết điểm duy nhất là tường quanh sân quá thấp.

Nếu gà trống không bị buộc chặt, muốn bay khỏi bức tường sẽ chẳng khó khăn gì.

Tô Diên yên lặng thở dài, không còn cách nào, chỉ có thể hỗ trợ đi ra ngoài tìm. Giữa hè nắng nóng chói chang, lại là buổi trưa, không chỉ có người sợ nắng mà gà cũng sợ.

Liên tưởng điều này, chẳng mấy chốc cô đã tìm được con gà trống đang ủ rũ héo úa bên trong đống đồ linh tinh ở góc tường.

Trương Lan Quyên vẫn luôn đi theo sau cô, khoảnh khắc nhìn thấy con gà, hai mắt bà tỏa sáng: “Diên Diên, con lợi hại quá! Nhà ta chỉ có con là thông minh nhất!”

Từ nhỏ đến lớn lời ca ngợi thế này Tô Diên nghe không ít, lúc đầu sẽ cực kỳ vui vẻ, mãi đến sau này việc được giao cho cô càng ngày càng nhiều, cô mới hiểu được cái gì gọi là “người tài giỏi thường nhiều việc”.

Ngay sau đó cô tìm dây thừng mỏng buộc chân gà lại, không đợi Trương Lan Quyên lên tiếng, nhận việc nói rõ trước: “Con không làm được chuyện gϊếŧ gà đâu, mẹ vẫn nên chờ người khác về rồi xử lý đi.”

Trương Lan Quyên nhìn cô, bà mím môi nuốt lời vừa đến miệng vào lại, sắc mặt có chút không vui: “Diên Diên, mẹ không nghĩ thế, nói đến cùng con cũng là con gái, sao mẹ có thể để con gϊếŧ gà chứ?”

Tô Diên nở nụ cười mờ nhạt đáp lại, không lên tiếng.

Nghĩ thầm: Gà này quá đắt nên chưa từng mua, còn cá thì trước đó cô đã phải gϊếŧ rất nhiều.

Theo lý thuyết, bên trên cô có ba người anh, việc nặng như gϊếŧ gà mần cá hẳn không đến lượt cô làm. Nhưng nhà họ Tô chú trọng cái gọi là nam nữ bình đẳng, con gái cũng được nuôi như con trai, những việc như lên mái nhà quét tuyết, lấy bùn đắp tường hay gánh nước trồng rau, cô đã làm từ nhỏ đến lớn rồi, sớm đã thành thói quen.

Nhất là mỗi lần Trương Lan Quyên khen cô, chắc chắn có việc sắp xếp cho cô làm.

Tô Diên bỏ gà trống vào lại phòng bếp, sau đó hai người vào nhà chính.

Hôm nay là ngày vui con gái ruột nhà họ Tô quay về nhà. Trong nhà ngoài sân sớm đã được quét tước sáng sủa hẳn lên.

Trên bàn ở nhà chính còn đặt mâm đựng trái cây và hạt dưa, mức độ quan tâm không thua gì lãnh đạo đến thị sát.

Thấy ánh mắt Tô Diên dừng ở chỗ kia, Trương Lan Quyên sờ sờ chóp mũi giải thích: “Tiểu Tuyết lớn lên ở nông thôn, chưa từng ăn đồ ngon gì. Mẹ lấy năm viên kẹo sô-cô-la nhân rượu từ phòng của con, chỉ lấy năm viên thôi, con… không giận đâu đúng chứ?”

Số sô-cô-la nhân rượu ấy là Phó Mặc Bạch gửi đến từ phương nam, Tô Diên vẫn luôn không nỡ ăn.

Giờ phút này cô chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, có thứ gì đó không rõ sắp trồi lên khỏi mặt đất.

Nhưng nghĩ đến gia đình này có ơn dưỡng dục với cô, lại thoáng chốc không giận nữa.

“Mẹ, liệu lần sau mẹ lấy đồ của con có thể nói trước với con một tiếng không?”

Nhìn ra cô không chấp nhặt, Trương Lan Quyên lập tức cười tươi, gật đầu đồng ý: “Lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý. Đợi anh cả con đến phương nam công tác, mẹ bảo nó mua một hộp sô-cô-la trả cho con.”

Đây chỉ là nói cho có mà thôi, Tô Diên căn bản không coi là thật.