Quan Tài Con Người

Chương 46

Tôi là Trương Thiên Nhất.

Từ lúc có ký ức, ông cố đã nói cho tôi biết tôi có một cô vợ chưa cưới tên Quan Cửu, là huyết mạch của nhà họ Quan cùng Tử Huyền quân ở u minh, sở hữu dòng máu cực âm của cha mình.

Thế giới này pháp vu âm dương, hòa vu thuật số (*).

(*) Pháp vu âm dương, hòa vu thuật số (法于阴阳, 和于术数): Pháp là noi theo, hòa là điều hòa, âm dương là quy luật biến hóa trong tự nhiên. Thuật số là phép tu thân dưỡng tính. Âm dương là cái gốc của vạn vật, thuận với nó thì sống, trái với nó thì chết. Cho nên cần phải điều hòa mà thuận theo nó.

Cô ấy là âm, tôi là dương, chính là âm dương.

Tôi là một, cô ấy là chín, cộng lại là thuật số.

1

Bắt đầu là một, kết thúc là chín.

Khi học điều này, nhóm Minh Đạm cứ cười tôi: "Thiếu chủ, sau này có phải anh sẽ luôn trung thành với số chín không?"

Năm tôi mười hai tuổi, ông cố hấp hối nằm ngủ trong quan tài họ đột nhiên khỏe lại, nói sẽ đưa tôi đi gặp Quan Cửu.

Khi ấy tôi cứ thấp thỏm không yên.

Cha không đồng ý, mọi người ở Vân Hải đều khuyên ông cố, thậm chí cha còn giận quát: "Vì ông nói mình phải tử thủ âm giới nên con trai ông dẫn theo ba mươi hai bộ một đi không trở về. Bọn họ đi rồi, nhà họ Trương có thêm bao nhiêu cô nhi ông còn nhớ không? Con trai cháu còn chưa chào đời, ông đã lợi dụng nó làm giao dịch với Tử Huyền, bây giờ ông còn muốn dẫn nó đến nhà họ Quan, nó đi rồi có phải cũng không thể quay về đúng không!"

Trước giờ tôi chưa từng thấy cha phẫn nộ như vậy.

Nhưng ông cố vẫn dẫn tôi và A Lôi đi.

Tôi mặc bộ đồ đẹp nhất, mang đôi giày mình thích nhất, lúc ở trên xe nó dính chút bụi, tôi còn cố gắng lau chùi.

Ông cố xoa đầu tôi, cười nói: "Người nhà họ Quan ai cũng đẹp, rất xứng đôi với Thiên Nhất của ông."

Nhà họ Quan sống ở nơi cực âm, kinh doanh một cửa hàng quan tài qua bao đời.

Cửa hàng ấy trông rất cũ kỹ.

Quan Cửu ngồi xổm dưới đất bào gỗ, sắc mặt tái nhợt như đóa quỳnh ban đêm, tóc hơi ngả vàng.

Đây chính là dấu hiệu của người sở hữu huyết mạch cực âm, khí huyết ngưng trệ.

Có điều chính cô ấy u nhã tĩnh mịch như đóa quỳnh, khi ngẩng đầu nhìn tôi hệt như đóa quỳnh mới nở vậy, dù tò mò khi gặp người lạ nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên, còn có chút sự ngây dại.

Ông cố vào trong nói chuyện làm quan tài người, vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, ông còn đặc biệt giới thiệu tôi, còn đùa giỡn như gặp bạn cũ lâu ngày không gặp.

Minh Đạm nói con gái ai cũng thích sạch sẽ, trong cửa hàng quan tài đầy vụn gỗ, tôi sợ làm bẩn giày, Quan Cửu sẽ ghét tôi nên tìm thanh gỗ giẫm lên.

Tuy có hôn ước nhưng đây vẫn là lần đầu gặp nhau, ít nhất cũng nên để lại ấn tượng tốt.

Cô ấy có vẻ không vui, cứ nhìn chằm chằm thanh gỗ tôi đang giẫm lên.

Mẹ cô ấy còn kéo tôi, sờ nắn xương từ đầu đến chân.

Người nhà họ Quan nửa người nửa ma, thể chất âm.

Còn tôi mang huyết mạch kim ô thuần dương, bà ấy chạm vào tôi đã khiến tôi khó chịu, còn sợ nắng xương, cảm giác lạnh thấu xương này khiến tôi đau đớn.

Nhưng ông cố đang nhìn nên tôi phải cố chịu đựng.

Quan tài người liên quan mật thiết với nhiều việc, tôi không biết nhiều, mà họ cũng không muốn tôi biết nên bảo Quan Cửu dẫn tôi ra ngoài chơi.

Thế cũng tốt.

Nhưng đến khi ra ngoài, nhưng cô ấy vẫn ngơ ngác như thế.

Tôi chỉ đành chủ động mở lời trước: "Cô là Quan Cửu, truyền nhân của nhà họ Quan làm quan tài ma hả? Sao trông ngốc nghếch vậy?"

Thế này thì cả hai có thể nói chuyện rồi đúng không? Tôi còn gọi cả họ lẫn tên để thể hiện mình biết rất rõ về cô ấy.

Cô ấy cũng nên hỏi tôi là ai đúng không?

Nhưng cô ấy chỉ hỏi quan tài ma là gì, quan tài người là gì, khách hàng nửa đêm đến nhà cô ấy yêu cầu làm quan tài là ma sao?

Tôi có hơi tức giận.

Cô ấy không quan tâm tôi là ai sao?

Cô ấy không biết chúng tôi đã đính hôn hay là không quan tâm?

Khi những người khác hỏi chuyện, cô ấy cũng chỉ biết trơ mắt nhìn tôi, lắc đầu.

Cô ấy không biết thì có thể hỏi mà!

Tôi đang đứng ngay bên cạnh cô ấy, tại sao lại không hỏi?

Tôi giận thật rồi.

Quan Cửu hoàn toàn không quan tâm đến tôi!

2

Bảy ngày làm quan tài người, Quan Cửu cứ ngây ngô dẫn tôi đi lang thang khắp thị trấn.

Cô ấy không hề hỏi tại sao tôi lại tên Trương Thiên Nhất, còn cô ấy tên Quan Cửu.

Hai cái tên này ai nhìn vào cũng hiểu, cô ấy không tò mò sao?

Suốt ngày cứ hỏi quan tài người là gì.

Đó là đồ của nhà cô ấy, cô ấy không biết thì sao tôi biết được?

Thế nên tôi ra vẻ cao thâm khó đoán, không cho cô ấy biết.

Ai bảo cô ấy việc nên hỏi thì mãi không hỏi chứ!

Đêm làm xong quan tài người, cha đến cửa hàng quan tài muốn đưa tôi đi.

Nhưng ông cố nói sẽ để tôi ở cùng với Quan Cửu một thời gian.

Thấy cô ấy vẫn ngây ngô như khúc gỗ, tôi chọc cô ấy.

Trên gương mặt như đóa hoa quỳnh kia nếu có biểu cảm khác chắc sẽ rất sinh động, rất xinh đẹp.

Cô ấy mà cười lên chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

Nhưng cha lại nói quan tài người làm xong, Vân Hải sẽ có biến, cần tôi trấn thủ.

Nhà họ Trương ở Vân Hải chỉ có trực hệ mới sở hữu huyết mạch kim ô thuần dương, sau khi cưới vợ không còn thuần dương, dù vẫn có thể tế kim ô nhưng lại không thể như trước.

Quan tài người có thể độ người bất tử, sức hấp dẫn quá lớn, tôi chỉ có thể đi theo cha.

Trước khi đi, ông ấy nói với mẹ Quan Cửu đợi Quan Cửu hai mươi tuổi sẽ cho cô ấy một đứa con, còn là thụ tinh ống nghiệm.

Thế hôn thư thì sao?

Trên tấu cửu thiên, dưới bẩm địa phủ.

Chẳng lẽ định hủy hôn à?

Tôi bối rối nhìn cha mình, nhưng từ nhỏ tôi đã được dạy không được phản bác ông ấy trước mặt mọi người.

Lên xe, cha nói với tôi hôn ước của tôi và Quan Cửu do ông cố và Tử Huyền quân lập ra.

Quan Cửu có huyết mạch cực âm của Tử Huyền quân, nếu kết hợp với huyết mạch thuần dương của nhà họ Trương, sinh ra con trai trưởng của tôi, trên thế giới này sẽ không còn huyết mạch kim ô thuần dương nữa, một khi không còn huyết mạch kim ô thuần dương, sẽ không còn ai có thể hạn chế Tử Huyền quân quản lý luân hồi nhân quả.

Trước đó, Tử Huyền quân đã đồng ý trước khi chúng tôi kết hôn và sinh con, ông ta sẽ không bước ra khỏi u minh.

Cha tôi không biết ông cố nghĩ gì, ông ấy cũng không muốn biết.

Ông nội tôi vì một câu của ông cố mà đã dẫn ba mươi hai bộ của nhà họ Trương trấn thủ u minh, một đi không trở về.

Vì trận chiến đó, nhà họ Trương tổn thất nặng nề.

Cha tôi không muốn huyết mạch kim ô thuần dương bị đứt nên đã truyền lại.

Không có nhà họ Trương, cánh cửa dị giới thông với Vân Hải sẽ còn ai có thể áp chế.

Tôi nghe mà lòng có hơi khó chịu.

Nhưng là cháu trưởng của nhà họ Trương, từ nhỏ tôi đã biết mình phải gánh trên lưng cái gì.

Đến khi về đến Vân Hải, tôi nghe cha nói mẹ của Quan Cửu đã dùng thân tế quan tài, không còn nữa.

Khi ấy tôi thực sự ngây dại.

Bà ngoại không còn, mẹ cũng không còn, chỉ còn một mình cô ấy ở cửa hàng quan tài.

Cô ấy ngây ngô như vậy, nói chuyện còn không rõ, khi bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết lắc đầu hoặc gật đầu, sau này phải làm sao đây?

Tôi muốn đi tìm cô ấy.

Hôn thư vẫn còn, dù không biết tương lai thế nào nhưng trước khi cô ấy lớn, có khả năng tự bảo vệ mình, cô ấy vẫn là vợ chưa cưới của tôi.

Nhưng cha lại nói mẹ cô ấy dùng thân tế quan tài để mời một vị quỷ vương rất lợi hại bảo vệ cô ấy, bảo tôi không cần quan tâm, điều tôi cần quan tâm là gia tộc của tôi mới đúng.

Quan tài người ở Vân Hải do những người trực hệ như chúng tôi trấn thủ.

Đã có người chăm sóc cô ấy, dù là quỷ vương, cũng hy vọng cô ấy có thể sống tốt.

Tôi biết cha cố tình chặn tin tức về cô ấy, đến khi nghe được tin về cô ấy đã là hai năm sau.

Cửa hàng quan tài mất một chiếc quan tài ma, sinh ra lệ quỷ.

Người nhà họ Trương ở thị trấn truyền tin về nói quỷ vương kia ra mặt, chỉ có mười mấy người chết, nhưng vẫn còn một thế lực khác đang núp trong bóng tối.

Quan tài người xuất hiện, một cô bé mồ cô như cô ấy còn là truyền nhân của nhà họ Quan sao có thể không khiến người ta ngấp nghé được?

Lệ quỷ lợi hại, chẳng biết quỷ vương kia có thể bảo vệ được cô ấy không.

Tôi muốn dẫn người đến giúp đỡ, ít nhất phải đảm bảo cô ấy được an toàn.

Nhưng đến đêm, cánh cửa dị giới có biến, quan tài người ngập máu, Vân Hải hỗn loạn, ẩn sâu không biết có bao nhiêu biết bí thuật đang bắt đầu khởi động.

Tôi quyết định dùng máu hiến tế bày pháp trận nhằm cô lập với thế giới bên ngoài.

Cha con tôi cố gắng trấn thủ một đêm, đến khi ổn định được tình hình mới biết hôm đó cô ấy suýt bị kéo xuống u minh.

Không ngờ Cửu Lão dám dòm ngó quan tài ma, âm thầm phái người vào cửa hàng quan tài gây chuyện, may nhờ có quỷ vương kia ra tay.

Cửa hàng quan tài nằm ở nơi cực âm nối thẳng với u minh, tôi muốn đón cô ấy đến Quan Hải.

Tuy rằng cô ấy mang huyết mạch cực âm nhưng ở Vân Hải cũng có nơi có tính âm, sẽ hợp với cô ấy.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị xuất phát, cha lại nói người muốn kéo cô ấy xuống u minh không phải ai khác, mà là cha ruột của cô ấy - Tử Huyền quân.

Song chủ u minh Tử Huyền và Mặc U đều bị trọng thương sau trận chiến với dị giới trăm năm trước.

Tử Huyền quân quản lý nhân quả luân hồi trên thế gian, cảm ứng quá nhiều lòng người, đã nhập ma.

Ông ta muốn sở hữu quan tài người nên đã bắt truyền nhân của nhà họ Quan. Khi Quan Cửu còn trong bụng mẹ, ông ta còn muốn ăn thịt cô ấy, may mà mẹ của cô ấy đã trốn thoát.

Cha nghiêm túc nói với tôi: "Bây giờ Quan Cửu là quả tiên chưa chín treo ở đó, không ai dám động vào, một khi có người hái trước một bước hoặc dấu quả tiên đi thì sẽ thế nào? Tử Huyền quân nổi giận, nhà họ Trương ở Vân Hải cũng không giữ được."

Cha cam đoan với tôi chỉ cần có quỷ vương kia, cô ấy thật sự sẽ không sao.

Dị tượng trong cánh cửa màu đen kia chưa hóa giải, tôi không thể rời khỏi Vân Hải.

"Con mới gặp cô ấy một lần, hai người ở cùng nhau chỉ bảy ngày, số câu nói chuyện với nhau chưa vượt quá mười ngón tay, dù có hôn thư, cô ấy cũng sẽ bị huyết mạch cực âm phản phệ nuốt chửng dương khí, chắc chắn không sống qua hai mươi tuổi, sao con lại quan tâm cô ấy như vậy?" Cha tôi nghi ngờ.

Tôi cũng thắc mắc.

Rõ ràng Quan Cửu trông chẳng khác nào một kẻ đần độn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ấy, tôi lại vô cớ muốn bảo vệ.

Giống như hoa quỳnh lặng lẽ nở, không nói một câu nhưng lại khiến người ta thương xót.

Mà cô ấy không như vậy, cô ấy là quả tiên đang bị nhiều người thèm khát.

Sau khi biết cô ấy bị âm huyết phệ dương, có lẽ không sống qua hai mươi tuổi, tôi bắt đầu phái người đi tìm dược liệu tính âm, chờ cơ hội đưa cho cô ấy.

Nhưng đến khi gặp lại, cô ấy đã mười chín tuổi.

Cửa hàng quan tài vẫn thế, chưa bước vào cửa tôi đã nghe có tiếng khóc.

Bà thím kia đang mưu toan để một tên đàn ông đáng khinh làm bẩn cô ấy, chiếm hết tài sản của nhà cô ấy.

Người ta đã có ác ý như thế, cô ấy vẫn ngơ ngác ngây dại nhìn người ta.

Lúc đó tôi không nhịn được, trực tiếp lên tiếng: "Quan Cửu, lâu rồi không gặp. Tôi là Trương Thiên Nhất, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta có hôn ước với nhau đấy!"