Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 51: C51: Sao khách sạn lại có loại người thế này

Nghe anh trai nhà quê này nói thế, mấy cô gái rất ngạc nhiên, đều nhìn Lâm Hoài, thầm nghĩ: người này không cố ý chọc cười chúng ta đó chứ?

Lâm Hoài không để ý bọn họ, móc tấm thẻ rồng vàng ra, tùy ý đưa qua.

Đúng lúc đó, hai cô gái đi vào cửa, người đi trước trang điểm kĩ càng, mặc sườn xám, người phía sau mặc đồ công sở, có lẽ là trợ lý.

“Cho tôi đặt một phòng tiêu chuẩn, mệt quá.” Cô gái phía trước rất mệt mỏi nói.

“Ấy? Sao khách sạn lại có loại người thế này? Từ khi nào mà khách sạn này chứa chấp rác rưởi thế?” Cô gái mặc sườn xám đi phía trước nhíu mày lại.

“Thưa cô, mời cô qua bên này, anh đây chỉ tình cờ đến đây thôi. Cô cần phòng thế nào, giờ tôi đặt cho cô ạ!” Cô lễ tân nói chuyện mà không nhận thẻ rồng vàng trong tay Lâm Hoài.

“Hừm! Ô nhiễm không khí quá, mau mau kêu bảo vệ đuổi ra ngoài đi!" Lúc nói chuyện, cô gái đó cố ý bịt mũi, như sợ ngửi phải mùi hôi.

Không chỉ cô ta, trợ lý bên cạnh cô ta cũng tỏ ra chán ghét.

Thấy biểu hiện của hai người đó, Lâm Hoài vô thức né tránh, không nói gì, nhưng thầm nghĩ: Loại bị bao nuôi như cô mà cũng có quyền chê người khác à? Vô vị.

Dù ông đây cũng thường thôi, nhưng cơ thể đã được thanh †ẩy, không biết sạch hơn các người bao nhiêu lần, cô cách xa tôi là đúng đấy.

“Một phòng năm ngàn năm trăm năm mươi lăm tiêu chuẩn, cô có muốn chọn căn có ánh sáng mặt trời không?” Cô lễ tân lịch sự hỏi.

“Được! Chọn phòng đó đi! Hy vọng lần sau đừng để tôi thấy loại rác rưởi này nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị." Cô gái mặc sườn xám nói rồi đi luôn.

Lâm Hoài không nói gì nhiều, lười nói nhảm với những người này.

“Cô Kim Tú, đây là thẻ căn cước của cô.” Cô lễ tân vội vàng kêu lên.

Cô gái mặc sườn xám nghe xong thì xoay người lại, cầm lấy thẻ căn cước, nhân tiện trợn mắt ghét bỏ nhìn Lâm Hoài.

Sau khi hai người Kim Tú rời đi, mấy cô lễ tên lại nhìn Lâm Hoài, nụ cười ban nấy đã mất tung mất tích.

“Anh à, anh xác nhận muốn thuê phòng, xác nhận có thẻ VỊP sao?” Cô gái thâm nghĩ: ban nấy anh rời đi luôn thì tốt rồi, lại còn bị hai cô gái kia chê nữa.

“Đây là thẻ VỊP của tôi” Lâm Hoài cũng không thèm nói nhảm với những người này, tiện tay ném thẻ VỊP qua.

Nhìn thấy thẻ VỊP Lâm Hoài ném qua, cô gái kia nghỉ ngờ cầm lên.

Khi nhìn thấy thẻ vàng có hoa văn rồng, cô gái cười xòa, lật tới lật lui nhìn thử.

“Này là thẻ gì thế? Nhìn giống như thẻ vàng, sao còn có hoa văn rồng chứ?” Cô gái dùng hai ngón tay kẹp tấm thẻ, lật qua lật lại, chuẩn bị ném trả cho Lâm Hoài.

“Ha ha ha! Tự đặt phòng đi! Ha ha ha!” Cô gái bên cạnh cũng cười to.

“Thẻ rồng?” Lúc này, cô gái bên cạnh sửng sốt, vội vươn †ay ra cầm lấy tấm thẻ.

Cô gái ấy nghiêm túc quan sát, càng xem càng ngạc nhiên. Như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy nhanh chóng nhập dãy số trên thẻ vào máy tính.

Dãy số được nhập vào, ID VỊP hiện ra. Đây là thẻ rồng vàng thật, áp đảo các loại thẻ rồng khác.

Năm ngoái có một người mang thẻ rồng trắng tới thuê phòng, giám đốc và quản lý đích thân tiếp đón, sau đó ông chủ cũng tới đây.