CHƯƠNG 3
Bọn đàn em của Hàn Ngôn đã bắt đầu ra tay. Khi lên tiết dạy, lúc nào trong hộc bàn của Niệm Sơ cũng là chuột chết, rắn chết. Ngay cả bàn làm việc của cô ấy cũng nhận được hộp quà bên trong có một con dao dính đầy máu tươi. Thậm chí, bọn chúng còn tặng cho cô ấy một chai nước, ở miệng chai đã có keo dính, chỉ cần đưa lên miệng uống là sẽ bị dính lại. Ngày hôm đó, ta phải đưa cô ấy về nhà.
Nửa đêm ta nhận được cuộc gọi của Niệm Sơ với giọng điệu hốt hoảng. Cô ấy khóc và nói là có người đột nhập vào nhà, khi ngủ có cảm giác ai đó đang đứng gần, cô ấy còn cảm nhận được hơi thở của kẻ đó. Ta vội vàng báo cảnh sát và chạy tới nhà cô ấy.
Chỉ mới một tuần mà cô ấy đã gầy đi, tinh thần hoảng loạn. Thật ra đây chỉ là sự bắt đầu mà thôi. Một khi Hàn Ngôn ra tay thì cô ấy chỉ có con đường chết.
Buổi sáng khi ta đang dạy, tất cả học sinh đồng loạt nhận được tin nhắn, ngay cả ta cũng nhận được. Khi mở ra, ta thấy đó chính là hình ảnh của Niệm Sơ và bạn trai đang có những hành động thân mật với nhau. Nhìn như đây là hình ảnh thời cấp 3 của cô ấy.
Tất cả học sinh điều nhốn nháo, kẻ thì cười, người thì chỉ trỏ.
‘’Nhìn thân hình cô giáo Niệm Ngân ngon ha”.
‘’Má vãi chưởng thật, hấp dẫn ghê’’.
‘’Shit, tao cũng muốn làm bạn trai cô. Tụi bây nghĩ tao có được không hả? Ha…ha…’’.
‘’Dơ bẩn ghê, không ngờ cô ta da^ʍ thiệt’’.
Ta nhanh chóng chạy ra ngoài tìm Niệm Sơ. Một cô gái mới ra trường chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc này. Ta chạy khắp nơi, nhắn tin hay gọi điện cô ấy điều không nghe, ta càng hoảng hơn.
Ta chạy ra phía sau trường thì thấy cô ấy đang đi như người mất hồn. Nhưng thứ làm ta sợ và tức giận hơn là phía xa tên khốn Hàn Ngôn đang chuẩn bị dùng gậy bóng chày đánh bóng về phía đầu cô ấy.
Ta phải làm sao đây, ta có nên ngăn cản không, ta sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo chứ. Nhưng nếu ta không ngăn cản thì cô ấy sẽ chết, vì chưa có ai chịu được cú đánh bóng đó của Hàn Ngôn.
Ta nhanh chóng, đi về phía Niệm Sơ
‘’Niệm Sơ ơi, em đi đâu mà chị kiếm em nãy giờ thế?’’
Trong lúc đó thì Hàn Ngôn đã đánh quả bóng về phía cô ấy. Ta vừa mỉm cười vừa bước thật nhanh, rồi dùng tay của mình bắt lấy quả bóng. Lực đánh bóng quả rất mạnh, ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị búa đập vào tay nghe một tiếng ‘’phập’’, cơ thể phải lùi lại vài bước. Chắc chắn da bàn tay ta đã bị rách, cảm giác ướt ướt của máu đã chảy ra. Khỉ thật!
‘’Nè Niệm Sơ, em đi đâu nãy giờ chị kiếm em mãi. Nếu không khỏe em có thể xin về nhà. Với lại chỗ này rất gần sân bóng chày, chẳng may bị bóng đánh trúng là sẽ rất đau đấy’’.
Ta chả dám quay lại nhìn về phía đám Hàn Ngôn, liền vội vàng kéo Niệm Sơ chạy mất. Vì ta cảm thấy sống lưng lạnh đi, dường như có một ánh mắt nào đó đang nhìn thẳng vào ta.
‘’Mẹ kiếp! Con nhỏ vừa chụp được bóng của tao là đứa nào vậy?’’
‘’Bọn em không biết, hình như là giáo viên, nhìn lạ quá”.
Hắn ta quét mắt nhìn đám đàn em. Tay bóp lấy cổ một đứa đứng gần hắn nhất nói:’’Một lũ vô dụng, tao nuôi tụi bây hơi tốn tiền rồi’’.
‘’Dạ thưa… dạ thưa đại ca, đó là cô Hạ Yên, dạy bên ban xã hội. Chúng ta bên ban tự nhiên nên rất ít thấy cô ấy’’.
Ánh mắt của hắn hiện lên tia máu, miệng nở nụ cười quái gở. ‘’Má nó, khích thích thiệt’’.
Sau ngày hôm đó, ta như sống trong hồi hộp. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần là bị bọn Hàn Ngôn giở trò nhưng quái lạ là mọi chuyện rất yên ổn. Cả một tuần nay, bọn chúng cũng không bày trò gì thêm với Niệm Ngân.
Thật sự rất kì là. Ta chắc chắn bọn chúng đang âm mưu gì đó. Hàn Ngôn không phải là tên dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.