Một Kiếp Đau Thương

Chương 47: Trở về cô nhi viện

Qua một tuần sau thì Khải Phong đi công tác,Yến Chi cứ quanh quẩn trong nhà hết nấu ăn rồi đến đọc sách khiến cho cô cảm thấy buồn chán. Không biết là anh Bỉnh Giang bây giờ sao rồi,còn mọi người ở cô nhi viện như thế nào nữa.Lúc này cô chợt có một suy nghĩ là sẽ đi đến cô nhi viện chơi dù gì thì bây giờ anh ấy cũng không có ở nhà.Thế là cô liền thay quần áo cho gọn gàng rồi cầm túi xách đi ra khỏi nhà.

Tuy được đi ra khỏi nhà nhưng vẫn phải có sự giám sát của vệ sĩ, thôi mà cũng kệ dù sao được đi ra ngoài cũng là một đặc ân rồi.Yến Chi ghé siêu thị mua một ít bánh kẹo,thực phẩm để đem đến cô nhi viện.Đã lâu rồi cô không đến đó, không biết mọi người bây giờ ra sao nữa.

" Tới rồi cô chủ, tôi sẽ ở đây đợi cô "

" Vâng,cảm ơn anh '"

Yến Chi cầm mấy túi đồ rồi đi vào trong,nơi này bây giờ khác quá hình như đã được sửa sang lên rồi. Không biết là ai tốt như thế nữa,sau này có gặp người đó thì cô nhất định sẽ cảm ơn họ một tiếng. Nhưng Yến Chi lại không biết rằng người đó chính là Đàm Khải Phong,tuy miệng anh nói muốn phá vỡ nơi đây nhưng nghĩ lại người nào làm người đó chịu, cho nên anh chỉ muốn hâm doạ cô mà thôi còn mọi người ở đây thì vô tội nên anh đã bỏ tiền ra sửa sang lại tất cả.Đã vậy mỗi tháng còn chu cấp tiền để các em nhỏ có thể ăn uống và đi học như bao người khác.

Đã hơn 3 năm cô mới trở lại nơi này cho nên cảm thấy có chút xa lạ,lối đu cũng có chút khác biệt …

" Mẹ nuôi…mẹ ơi …" cô lớn tiếng gọi tên một người phụ nữ lớn tuổi,bà ấy đã hơn 50 tuổi rồi cho nên hai mắt nhìn không được rõ, phải đeo mắt kính vào thì mới nhìn thấy được …

" Con. …con là Yến Chi đúng không". Xi𝓃‎ ủ𝓃g‎ hộ‎ chú𝓃g‎ tôi‎ tại‎ --‎ tгu𝓶t‎ гuy𝖾𝓃.𝚅𝓃‎ --

" Dạ …dạ là con đây "

" Cái con bé này,con đi đâu mà lâu thế làm mẹ nhớ con quá đi "

" Dạ mọi chuyện còn dài lắm để lát nữa con sẽ kể cho mẹ nghe "

Yến Chi cười cười với bà ấy rồi cầm bánh kẹo đi phát cho các em,đứa trẻ nào thấy có bánh kẹo cũng mừng cả,có đứa còn ôm và hôn lên má của cô nữa.

" Mẹ nuôi, hình như ở đây được xây dựng mới lên đúng không"

" Ừm,là một doanh nhân trẻ, người đó không có ra mặt mà là đại diện bên phía công ty "

" Oh " cô có chút bất ngờ.

" Người đó rất tốt tháng nào cũng gửi tiền vào cho nên bọn trẻ ở đây cũng không lo thiếu thốn,mỗi buổi tối điều được đi học "

" Dạ, người đó tốt thật.Sau này có dịp con nhất định sẽ cảm ơn người ta một tiếng "

" Ừm "

" À con mau kể chuyện của con cho mẹ nghe đi,3 năm qua con sống có tốt hay không … Rồi con có gặp Huyền Nhi không,nó cũng không có đến đây "

" Dạ có "

Yến Chi ngồi đó kể hết tất cả cho mẹ nuôi nghe,cô kể tất tần tật về cuộc sống của mình trong 3 năm qua. Nhưng cô không kể mình bị bạo hành mà thay vào đó là một người giúp việc bình thường như bao người mà thôi …

" Mẹ không ngờ Huyền Nhi lại là người như vậy,3 năm qua thiệt thòi cho con rồi"

" Con bé đó nó đang lạc lối,mẹ không biết nó có quay đầu kịp không nữa "

" Ba năm qua con đã cực khổ rồi "

" Dạ không sao,con chịu được mà.Có gì thì con sẽ cố gắng khuyên nhũ cậu ấy "

" Ừm, được vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.À mà hôm nay con ở lại ăn cơm cùng mẹ nha,đã lâu rồi hai mẹ con mình không ăn cơm với nhau "

" Dạ được,vậy hôm nay con sẽ xuống bếp chuẩn bị cơm cho mọi người "

" Ừm,hôm nay mẹ sẽ cho con làm đầu bếp chính "

" Dạ được " cô cười cười rồi ôm mẹ nuôi vào lòng …



Bữa cơm chiều cứ thế mà diễn ra một cách ngon lành,mọi người cùng làm rồi cùng ăn với nhau.Tài nấu nướng của Yến Chi vẫn vậy,nó thực sự rất là ngon khiến cho mọi người và các em nhỏ rất là thích đặc biệt là món gà chiên giòn …

Hơn 7 giờ tối, giờ này cũng đã muộn rồi cho nên cô cũng tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng ra về. Chẳng hiểu sao lúc này cô cảm thấy người có chút bồn chồn,khó tả giống như là sắp có chuyện động trời gì đang xảy ra vậy,mí mắt cứ giật liên tục bàn tay thì run rẩy khiến cho Yến Chi cũng lo sợ theo.

Từ trước đến giờ cô chưa từng bị như thế này,nó giống như là có một điềm báo vậy … Không biết là tốt hay xấu nữa,nhưng cuộc đời của cô làm gì có chuyện tốt chứ toàn là những chuyện không may mà thôi và chắc hôm nay cũng như thế …

Yến Chi càng nghĩ thì càng đau đầu hơn cho nên cô đành nhắm mắt lại rơi ngủ thϊếp đi để quên đi mọi thứ,quên đi sự không may mắn của chính mình …