_________
Nguyên nhân Mạnh Âm bị đẩy vào toa số 3 vào phút cuối bắt đầu từ trước khi cửa khóa.
Sau khi mấy sinh viên đại học rời khỏi toa số 3, họ ngầm ăn ý xếp thành một đội phòng ngự và tiến về phía trước.
Hai nam sinh Chung Điển và Triệu Phi Cốc đi ở phía trước, Mạnh Âm và Trần Y Nam ở giữa, Trương Tuấn đi ở cuối cùng.
Chung Điển muốn Trương Tuấn đi trước dò đường, nhưng không có sự uy hϊếp của Đàm Thanh và Giang Lăng, Trương Tuấn quay lại thói kiêu ngạo trước đây, căn bản không chịu nghe lời Chung Điển.
"Mày chỉ là một tên mọt sách, còn muốn cưỡi lên mặt tao? Mày nghĩ mình nặng bao nhiêu?"
Trương Tuấn đi ở cuối cùng, khinh miệt mà nhìn Chung Điển: "Mày thật sự coi mình là thủ lĩnh."
Mạnh Âm nói: "Nếu anh không kiểm soát được tên điên kia, anh cũng sẽ chết. Nếu chúng tôi liều mạng," Cô lắc chiếc kéo trong tay, tiếp tục nói, "Một mình anh đối đầu với bốn người chúng tôi, cũng không có phần thắng."
"Thật mẹ nó phiền."
Trương Tuấn mắng một tiếng, nhưng ít nhiều vẫn thu liễm một chút.
Mấy người đi tới trước cửa toa giam giữ Lộ Liêu Liêu đã đóng kín, Chung Điển dán vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.
Trần Y Nam nắm chặt tay Mạnh Âm: "Sao vậy, có chuyện gì vậy? Cậu có nghe thấy tiếng động lạ gì không?"
Chung Điển lắc đầu, hạ giọng: "Tôi không nghe thấy gì cả."
Triệu Phi Cốc sửng sốt: "Vậy thì có vấn đề gì—"
Hắn bỗng nhiên kịp phản ứng tại sao sắc mặt Chung Điển lại khó coi đến vậy.
Nghe Đàm Thanh và những người khác nói kẻ điên rất nguy hiểm, nhưng đã bị họ còng tay vào cây cột trong toa tàu, chỉ cần có nhiều người thì vẫn có thể giữ được cô ta.
Nếu kẻ điên đó thực sự ở bên trong thì chắc chắn sẽ có tiếng động, cho dù là tiếng mắng chửi.
Nhưng không có.
Toa phía sau không có bất kỳ âm thanh hay động tĩnh nào.
Nhưng thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa, nhất định phải tiến vào toa trước mặt.
Đều là do thông báo chết tiệt kia, đáng nhẽ không nên đặt ra quy tắc khó hiểu như vậy.
Chung Điển bảo những người khác cẩn thận, sau đó nhìn Mạnh Âm: "Đưa kéo cho tôi."
Mạnh Âm không đưa kéo ngay lập tức mà cùng nhau đi đến cửa ra vào, "Không sao, tôi có thể giúp đỡ."
Tuy lúc này đứng ra sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Mạnh Âm không muốn giao ra vũ khí, ít nhiều biểu hiện không tin tưởng hắn, ánh mắt Chung Điển hơi thay đổi, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải lúc để ý đến chuyện này, hắn nhìn về phía cửa xe: “Vậy cẩn thận một chút.”
Chung Điển vươn tay, chậm rãi mở cửa.
Toa số 5 lộ rõ
toàn bộ.
Ánh đèn mờ ảo chỉ có thể chiếu sáng một không gian hạn chế ở giữa, phía trước và phía sau đều chìm trong bóng tối.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh, như thể cánh cửa địa ngục đã được mở ra, mặt đất rải rác những thứ lẫn lộn không thể nhìn rõ.
Bên trong toa tàu đầy máu, trên cửa, trên ghế, một dấu tay đẫm máu hướng lên trên như muốn cầu cứu, nói rõ trong này đã xảy ra chuyện khủng khϊếp như thế nào.
Cảnh tượng kéo lê và bắn tung tóe được tạo ra bởi những vết máu gần như đông đặc này tạo nên bóng tối chết chóc khắp nơi.
Giữa khoang có một chiếc còng tay, một đầu bị còng vào cột sắt liền với tàu, một đầu còn lại—
Cái gì cũng không có!
Triệu Phi Cốc không khỏi run rẩy: "Người, người đâu rồi?!"
Ba người Chung Điển, Triệu Phi Cốc và Mạnh Âm vội vàng bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa kiểm tra xem còn có gì khác trong toa số 5 hay không, rất nhanh bọn họ đã đến chỗ cái còng tay.
Dưới còng tay có vài thứ màu trắng rải rác, dưới ánh đèn lờ mờ không thấy rõ lắm.
Nhưng Trương Tuấn đi phía sau giẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng răng rắc.
Hắn nhấc chân, nhặt thứ bị mình dẫm nát lên, màu trắng, có chút cứng rắn—
"Là, là xương cốt."
Chung Điển nhặt vật thể màu trắng gần còng tay lên, vẻ mặt không tốt lắm.
Mạnh Âm chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Trên đó cũng có!”
Còng tay không có dấu vết bị phá hư, nhưng toàn bộ khoang tàu ngổn ngang những mảnh xương vụn, còn mang theo vết máu.
"Là xương cốt bạn của anh sao?"
Chung Điển khó khăn rời mắt khỏi cái đầu lâu chỉ có một nửa trên ghế dài, quay lại nhìn Trương Tuấn.
Bởi vì lúc trước đã từng nói qua, ba người đều bị Lộ Liêu Liêu gϊếŧ chết, nhưng cũng không phải chỉ còn lại xương cốt như vậy—
Những mảnh xương cốt rơi rải rác này giống như từ một cơ thể nguyên vẹn bị người xé rách xuống, sau đó bị "gặm nuốt" sạch sẽ, thậm chí một chút máu thịt cũng không lưu lại.
"Tao, làm sao tao biết? Lúc đó tao không đi cùng chúng mày..."
Ngay cả Trương Tuấn đã lăn lộn trong xã hội từ lâu cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Đây hoàn toàn là hiện trường một vụ gϊếŧ người biếи ŧɦái, còn kẻ sát nhân đó, tên điên kia thì chẳng thấy đâu cả!
“Cẩn thận toa phía sau!”
Chung Điển nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hô lên, sau đó lao về phía cửa dẫn đến toa số 6.
Sắc mặt những người khác cũng thay đổi.
Nếu kẻ điên kia gϊếŧ người xong trốn đi, hiện tại không có ở toa số 5 thì rất có thể hắn đang ở hai toa phía sau!
Dù sao khi kẻ điên bị bắt, đã là từ trạm Công viên thực phẩm, tên điên đó không thể đi đến những nơi khác thông qua sân ga, nếu cậu học sinh trung học không nói dối, bọn họ còn có một bạn cùng lớp cũng mất tích.
Tóm lại, độ nguy hiểm của toa phía sau tăng lên rất nhiều.
Nhưng làm thế nào cô ta có thể trốn thoát mà không làm hỏng còng tay?
Khi Chung Điển lao tới cửa, hắn phát hiện cửa có dấu hiệu biến dạng, hắn nghĩ đến thời điểm ở toa phía trước đã mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm và tiếng la hét ở đây.
Trên mặt đất rơi vãi vài mảnh quần áo rách nát.
Mạnh Âm đi tới nói: "Có người dùng quần áo của mình chốt cửa, nhưng bây giờ xem ra quần áo đã bị xé rách, đoán chừng cửa đã bị mở ra.”
"Chẳng qua, nếu là vì sợ sau khi kẻ điên thoát được sẽ uy hϊếp đến chúng ta thì tại sao không khóa cửa dẫn đến toa số 4 mà lại khóa cửa dẫn đến toa số 6?" Mạnh Âm lẩm bẩm.
Đột nhiên trong nội tâm cô hiện lên một đáp án không tốt—
Trong toa số 6, có thể có nguy hiểm!
“Vì quần áo đã bị phá hủy từ một bên toa số 5, nên chắc chắn tên điên đó đã xé quần áo chốt cửa sau khi trốn thoát, rồi chạy trốn đến toa phía sau.”
Triệu Phi Cốc lo lắng nói: “Hiện tại chúng ta có hai toa an toàn, nếu chúng ta canh giữ cánh cửa này thì sẽ không sao cả!"
Trương Tuấn không đồng ý: "Mẹ kiếp, chúng ta có năm người, hai toa làm sao đủ được?"
Trần Y Nam nói: "Nhưng bây giờ không thấy kẻ điên đâu cả. Dù sao thì anh cũng lợi hại, nếu không thì anh đi toa phía sau tìm, cùng chung toa với cô ta đi!"
"Ha ha,"
Trương Tuấn cười lạnh.
Lời đề nghị này, chẳng khác nào kêu hắn ta đi tìm chết.
Hắn ta giơ hai tay lên, đi về phía cửa nơi Chung Điển đang canh giữ, "Được rồi, nếu các người đã tuyệt tình như vậy, tôi cũng chỉ có thể đi toa phía sau thử vận
may thôi—"
Khi hắn ta nói đến nửa câu sau, Trương Tuấn đột nhiên lao tới bên người Mạnh Âm, một phát bắt được cánh tay cô, sau đó dùng tay còn lại giật chiếc kéo.
Sau đó, lưỡi kéo sắc bén kề vào cổ Mạnh Âm.
Chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, ngay khi Chung Điển buông tay trên tay nắm ra, đang định tiến tới ngăn cản Trương Tuấn thì phía sau bỗng vang lên một tiếng nổ lớn!
Hắn quay lại nhìn thì thấy cửa bị thứ gì đó phá ra, một bóng đen vọt vào!
【Khoảng cách cửa hoàn toàn khoá kín còn 00:51 】
Con số trên thanh lăn không ai để ý đang chậm rãi trở về số 0.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Đèn phía trên bắt đầu nhấp nháy, Trương Tuấn hét lên: "Con nhỏ kia đi cùng tao đến toa số 4. Cấm lộn xộn, nếu không tao cắt cổ nó!"
Ngoài Mạnh Âm, cô gái duy nhất còn lại trong này là Trần Y Nam.
Trần Y Nam không dám phản kháng nên bị Trương Tuấn đẩy về phía trước. Trương Tuấn bắt Mạnh Âm làm con tin, ba người ngay lập tức quay trở lại toa số 4.
Trần Y Nam không biết Trương Tuấn muốn làm gì, một toa chỉ có thể chứa hai người, chẳng lẽ hắn ta định gϊếŧ một trong số họ sao? Kia căn bản không cần bắt cô mang đến—
"Ha ha ha, ông trời cũng giúp tao, hai thằng ranh kia chết chắc rồi."
Trương Tuấn quay đầu lại, cũng không biết hắn nhìn thấy gì ở toa số 5, chỉ nói một câu không thể giải thích được, sau đó uy hϊếp Trần Y Nam, "Mau mở cửa trước mặt ra, nhanh lên! Nếu không tao gϊếŧ mày!"
Trần Y Nam không dám quay đầu lại, liền bị đẩy tới cửa phía trước, cô chỉ có thể đưa tay mở cửa ra.
Trương Tuấn ở phía sau cô phát ra tiếng cười hưng phấn: "Mẹ nó chúng mày đi chết hết đi!"
Thời điểm một lực lượng khổng lồ tranh giành quyền kiểm soát cửa với Trần Y Nam, Mạnh Âm cũng bị Trương Tuấn đẩy ra ngoài, cả người rơi vào toa số 3 ở phía trước.
Trần Y Nam đang giữ cửa vừa buông tay, chỉ có thể kinh hãi nhìn cảnh tượng bất thình lình này xảy ra.
Chẳng lẽ Trương Tuấn đã có ý định đẩy Mạnh Âm vào toa số 3 nên mới yêu cầu mình đi theo hắn để đảm bảo rằng toa số 4 chỉ có hai người duy nhất là cô và hắn ta sao?
Người này thật sự là đáng sợ!
Đúng lúc này, cửa tự động đóng lại ầm một tiếng!
Cùng lúc đó, khoang tàu tràn ngập màu đỏ tươi, ánh đèn đổi màu, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cô và nụ cười phấn khích của Trương Tuấn khi âm mưu thực hiện được.
Hắn ta bắt Mạnh Âm làm con tin đến đây chỉ để trả thù những học sinh cao trung đó, hiện tại hắn ta đã thành công.
Trương Tuấn nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi trên mặt đất với nụ cười tà ác, nhếch môi: "Đừng sợ, tao sẽ không để mày chết. Mày xem, tao tốt với mày biết bao, đem cơ hội an toàn nhất cho mày rồi."
"Thất bại lớn nhất của con nhãi cao trung đó là đưa kéo cho người khác. Thật là một đứa ngu xuẩn. Ha ha ha ha, chết đi, tất cả đều đi chết đi!"
Vẻ mặt của Trương Tuấn ngày càng vặn vẹo, vặn vẹo đến mức Trần Y Nam cảm thấy nét mặt của một số người mà cô tình cờ nhìn thấy ngày càng giống nhau.
Cô sợ hãi ôm lấy đầu, co rúc trong góc tường gần cửa, không nhịn được run lẩy bẩy.
***
Khi Chung Điển nhìn thấy Trương Tuấn lấy chiếc kéo đi, nội tâm hắn lộp bộp một tiếng, hắn liền biết có điều không ổn.
Nhưng vừa mới buông cửa ra, phía sau lập tức có thứ gì đó xông vào, Chung Điển nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt phụ nữ đầy máu trong bóng tối đang lao về phía hắn.
Hắn không có thời gian đi quản Trương Tuấn sau lưng, phản ứng đầu tiên là chạy hướng về phía Triệu Phi Cốc đang lao tới để giúp đỡ.
Tuy nhiên, Triệu Phi Cốc không ngờ khi hắn đến giúp đỡ Chung Điển, hắn lại bị Chung Điển đẩy lùi ra sau va chạm trực tiếp với bóng đen đang nhào đến!
Trong lúc hỗn loạn, hắn còn chưa kịp nhìn rõ bóng đen là gì, đã cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo tóm lấy mắt cá chân mình, sau đó một cỗ lực lượng cực lớn kéo hắn về phía sau!
Triệu Phi Cốc kinh hãi nhìn Chung Điển: “Cứu tôi!”
Chung Điển khϊếp sợ nhìn chằm chằm vào thứ đã kéo hắn đi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Triệu Phi Cốc đã bị kéo tới toa số 6 phía sau!
Mà lúc này đồng hồ đếm ngược cũng hoàn toàn được thiết lập lại về con số 0.
Trước khi cửa đóng lại, thứ mà Chung Điển nhìn thấy là một khuôn mặt bị kim chỉ đâm thủng, phần lớn cơ thể nhuốm đầy máu đỏ tươi!
Là kẻ điên, kẻ điên đã kéo Triệu Phi Cốc đi, nếu hắn vừa rồi không phản ứng nhanh, chỉ sợ người chết sẽ là hắn!
【Zizi...cửa đã bị khóa kín, bạn không thể...zizi... rời khỏi toa...zizi... bạn đang ở.】
Thông báo lại vang lên, Chung Điển quay đầu lại không thấy đám người Trương Tuấn, Mạnh Âm cũng lập tức ý thức được một chuyện—
Triệu Phi Cốc đã bị kéo đi, lúc này hắn là hành khách duy nhất trong toa số 5!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? !
Vừa rồi sao lại đẩy Triệu Phi Cốc ra ngoài, sao vừa rồi không kéo hắn lại, người phụ nữ này dù có gϊếŧ bao nhiêu người, hắn vẫn có thể gϊếŧ chết cô ta!
Đúng vậy! Hắn có thể gϊếŧ cô ta!
Ánh mắt Chung Điển dần dần trở nên điên cuồng, nhưng sau đó một cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên.
Hắn ta đã phá vỡ quy tắc, hắn ta sẽ chết!
Vì vậy, hắn lao về phía cánh cửa đã đóng chặt dẫn đến toa số 6, bắt đầu dùng sức đập mạnh, "Mở cửa, mở cửa nhanh, Triệu Phi Cốc, quay lại, Triệu Phi Cốc, mở cửa ra!"
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng va chạm kịch liệt vang vọng khắp toa tàu.
Trên cửa thấm ra vết máu, đó là máu của Chung Điển, nhưng hắn ta dường như không có cảm giác gì, liên tục đập mạnh vào cửa, thậm chí còn thử dùng đầu va chạm vào.
Dưới gầm xe, có thứ gì đó ngửi thấy mùi máu tươi, hưng phấn cào xước thân tàu.
---Khi nào mới có thể có một bữa ăn no nê đây?
***
"Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!"
Triệu Phi Cốc chỉ vừa quay đầu lại nhìn đã gần như hồn phi phách tán, bởi vì đó đã không còn là khuôn mặt của người bình thường nữa!
Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Lộ Liêu Liêu, cũng không biết người có vết khâu trên miệng dính máu này không phải là cô, Triệu Phi Cốc chỉ nghĩ rằng nữ sinh đáng sợ trước mặt chính là tên sát nhân điên cuồng.
Tuy nhiên, sau khi nữ sinh kéo hắn vào, cô chỉ đứng đó nhìn từ trên xuống dưới mà không có bất kỳ động tác nào khác.
Đèn đột nhiên chuyển sang màu đỏ, một thông báo mới vang lên.
Cửa đã khóa, bây giờ không ai có thể đổi toa.
Triệu Phi Cốc lập tức nói: "Tôi biết rồi!" Hắn tìm được một tia hy vọng, lập tức kích động nói: "Mỗi toa nhất định phải có hai hành khách. Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn, chúng ta ở cùng một chỗ mới có thể sống sót!"
Hóa ra người điên còn chưa hoàn toàn điên, cô nhất định cũng sợ chết!
Triệu Phi Cốc đứng lên, nhìn về phía cô: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, cô muốn thế nào cũng có thể nói với tôi, tôi đều sẽ đáp ứng, chỉ cần cô không gϊếŧ tôi, nếu tôi chết, cô cũng sẽ chết. Cô nghe thấy tiếng thông báo đúng không?"
Ánh mắt cô gái dõi theo động tác của hắn ta.
Sau đó cô đưa tay ra chạm vào miệng mình.
Triệu Phi Cốc nhìn thấy những lỗ kim dày đặc và sợi bông, cảm thấy buồn nôn, vươn tay ra và lùi lại. Vừa rồi lực kéo quá lớn, mặt và đầu gối của hắn cọ vào mặt đất, bị thương rất nhiều chỗ, hiện tại cho dù không nhìn thấy cũng có thể đoán được tình huống không ổn.
Nhưng so với vết thương trên người, có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến chính mình không kìm được xoay người nôn mửa——!
Nữ sinh với khuôn mặt đầy máu, dường như cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp hay, thò tay vạch tìm trên khóe miệng, tìm được một đầu sợi bông rồi kéo nó ra từng chút một!
Nhưng sợi bông xuyên qua da thịt, hành động này khiến cô lúc xé sợi bông ra càng bị rách nhiều thịt hơn nữa!
"Vé, cô muốn vé đúng không?"
Triệu Phi Cốc nghe bọn hắn nói qua mấy câu liên quan đến tên điên gϊếŧ người, hắn muốn tìm kiếm trên người hắn tấm vé, lại phát hiện không tìm được.
Vé bị mất!
Từ khi nào, sao lại như vậy? !
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hình ảnh cuối cùng Triệu Phi Cốc nhìn thấy khi ngẩng đầu chính là "nước dãi" đẫm máu sau khi ném sợi bông xuống đất, đồng thời một "khuôn mặt" đã mất hết nhân tính tiến đến gần.
Sau đó, hắn bị cắn đứt cổ họng.
Trong lúc mất đi ý thức, Triệu Phi Cốc dường như nghe thấy tiếng Chung Điển gọi tên mình, nhưng sau đó giọng nói gọi hắn dần dần trở nên điên cuồng.
Khóe miệng chảy máu trước khi chết của Triệu Phi Cốc chậm rãi nở ra một nụ cười.
Có lẽ nếu chết rồi, cũng không cần phải sợ hãi nữa.
***
Cùng lúc đó, những toa khác cũng đang xảy ra những việc bất đồng.
Nếu có một ống kính cố định tại chỗ và có thể chụp được hình ảnh chuyển động chậm của tàu điện ngầm đang chạy tốc độ cao, thì bạn có thể thấy toa số 7 ở cuối trống rỗng, chỉ có ánh sáng đỏ chiếu ra từ đó.
Ngay sau đó, trên cửa sổ toa số 6 có vết máu bắn tung toé, cho thấy đã xảy ra án mạng - Tống Quế vốn đã điên loạn đang ăn thịt Triệu Phi Cốc đã mất đi ý thức.
Trong toa số 5, một người đàn ông với vẻ mặt cố chấp và điên cuồng đang dùng thân va đập liên tục vào cửa tàu.
Tròng kính của hắn đã bị vỡ từ lâu do va chạm, mảnh kính bị vỡ đâm vào hốc mắt.
Nhưng hắn không hề có cảm giác gì.
Trong toa số 4, Trương Tuấn đang cười như điên, hắn đã cười rất lâu nhưng không có ý định dừng lại, trong góc có một cô gái đang ngồi run lẩy bẩy.
Toa số 3—
Toa số 3 có lẽ là một trong những toa kỳ quặc nhất.
Không có án mạng, không có người điên, chỉ có thiếu niên thấp bé ngồi trong góc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính với vẻ kinh hãi.
Tô Dao Linh bình tĩnh ngồi trên ghế, đứng bên cạnh cô, người đang nói chuyện với cô là một cô gái trẻ cao gầy khác, Mạnh Âm.
Dường như ánh đèn biến đỏ, mọi thứ ngoài cửa sổ, mọi chuyện xảy ra ở khoang trước và khoang sau đều không ảnh hưởng gì đến cuộc trò chuyện giữa hai người.
Tô Dao Linh nghe được phía sau truyền đến âm thanh, biết những người đó đang gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại cửa đã khóa, bất kể trước sau xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến toa số 3.
Hai người họ đã nói rõ ràng, điều khoản đặc thù của trạm này đều là dối trá, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì do vi phạm số lượng hành khách.
Mạnh Âm sau khi tiêu hóa những lời Tô Dao Linh nói, bị tiếng va chạm làm cho giật mình, hét lên từ phía sau: "May mà cửa xe khóa kín, không ngờ điều khoản hại người của tàu điện ngầm lại có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm một lần."
"Chút trình độ này có thể doạ được cô sao?"
Tô Dao Linh tiếp tục chủ đề trước đó.
"Cô lại đang nói cái gì?"
Mạnh Âm nói: "Tôi thừa nhận tôi rất ít nói, nhưng không có nghĩa tôi là loại người chỉ biết la hét, vừa rồi Trương Tuấn đánh lén, cướp đi cây kéo, tôi mới bị ép đến đây."
"Vậy sao?"
Tô Dao Linh không tiếp tục ép hỏi cô mà nói một câu thậm chí còn kỳ quái hơn: "Cô biết đứa trẻ mà Đàm Thanh mang theo, phải không?"
“Đứa nhỏ đó khá can đảm, thấy nhiều thứ quỷ quái như vậy mà chưa từng khóc qua."
"Cô biết tôi nói không phải điểm này."
"Vậy cô muốn nói gì?"
“Đứa bé đó nói rằng trong chúng ta có thêm một người nữa."
“Đó chỉ là do nó quá sợ hãi, ăn nói bậy bạ mà thôi.”
“Tôi lúc trước cũng đã suy nghĩ, nhiều ra một người là ai,”
Tô Dao Linh nói, “Tôi biết hoàn cảnh nơi này có thể ảnh hưởng đến nhận thức và năng lực phán đoán của con người, có thể khiến con người không thể nhìn thấy được vé của chính họ, hoặc nhìn thấy những thứ họ không nên nhìn thấy, vì vậy tôi không hoàn toàn tin tưởng vào nhận
thức cũng như phán đoán của chính mình.”
“Từ trong số những người tôi nghi ngờ nhất, tôi chọn một ra một đối tượng, nếu như là nhiều ra một người, vậy thì người đó nhất định rất giỏi ngụy trang, mới khiến cho nhận thức của chúng ta phát hiện ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, và người này nhất định không phải là một kẻ ngu ngốc, cho dù hắn có giả vờ ngu ngốc đi chăng nữa."
Mạnh Âm không nói gì, vì vậy Tô Dao Linh lại tiếp tục.
"Cho nên, tôi đưa cho nó vũ khí, để nó đi thăm dò toa phía sau, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm, mà tại ranh giới sinh tử, có một số thứ trong tiềm thức rất khó che giấu.”
"Nhưng lại không nghĩ tới, nó không chỉ không gϊếŧ hết tất cả mọi người mà còn bị cướp đi vũ khí, suýt chút nữa bị gϊếŧ."
Làm sao Mạnh Âm không nhận ra Tô Diệu Linh đang nói về mình? Cô mỉa mai nói: "Cô nghi ngờ nhầm người rồi.”
"Không,”
Tô Dao Linh nói, “Tôi nghĩ tôi đã nghi ngờ đúng người.”
Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Âm, nói tiếp,
"Người kia quả thực rất thông minh, cô ta thông minh đến mức đã phát hiện ra vấn đề với thông báo từ lâu. Cô ta thậm chí còn nhìn thấu ý định trả thù của Trương Tuấn, tương kế tựu kế, cô ta đã lợi dụng tình huống ba hành khách trên một toa để kiểm tra xem tôi có phát hiện ra điều khoản đặc thù thật giả."
"Nếu là người thừa nên chắc chắn không phải là hành khách bình thường, thậm chí có thể là quái vật, có thể xem như người sống hành khách hay không cũng khó mà nói, vì vậy, cô ta có thể nghênh ngang trên cùng một toa với bất kỳ ai. . . "
Ở trạm đầu tiên cấm bắt chuyện, nhưng người phụ nữ mang thai có thể dụ dỗ bọn họ nói chuyện mà không kiêng nể gì, còn có những quy tắc ở những trạm tiếp theo. Rõ ràng, quy tắc được đưa ra cho hành khách bình thường, đối với quái vật và người chết, không cần phải tuân thủ, bởi vì chúng không còn là hành khách bình thường nữa.
Mạnh Âm vặn lại: “Đây chỉ là suy đoán của cô thôi. Nếu người thừa cũng bị ràng buộc bởi quy tắc, thì một hành động mạo hiểm như vậy sẽ chỉ gϊếŧ chết chính mình và đồng bạn. Theo những gì cô nói, kẻ đó rất thông minh và cũng rất lợi hại, vậy thì nó càng sẽ không đặt mình vào bất luận tình huống nguy hiểm nào đâu."
“Đúng vậy, cho nên hoặc là nó biết rất rõ hoàn cảnh cùng quy tắc của trạm này, hoặc nó có lý do khác nhất định phải đến toa số 3. Nhưng vào lúc đó, nếu nó đề nghị ở lại với chúng tôi trên toa số 3, với thân phận hiện tại mà nói có vẻ sẽ rất đột ngột, sự đột ngột này có thể khiến nhận thức của chúng tôi cảm giác được sự tồn tại của nó là không hợp lý, giống như Trương Bằng Phi sau khi ý thức được mẹ cậu ta đã mất, cậu ta có thể ngay lập tức phân biệt được người trên tàu điện ngầm không phải là mẹ hắn."
"Đột ngột?"
“Đúng vậy, đột ngột,"
Tô Dao Linh tiếp tục, "Đã từng có một con quỷ, hoặc là nói, nó tồn tại như một thi quỷ, để thuận tiện xưng hô, chúng ta gọi nó là 334 ngu xuẩn."
Lúc này, đang đứng ở nhà ga chờ tàu trở về ga Phía nam, 334 hắt hơi một cái.
Nhất định là lũ u linh ghen ghét nó lại đang nói xấu sau lưng chính mình, chết tiệt.
Nó xoa xoa mũi quỷ, nghĩ đến nữ sinh trung học có phần kiêu ngạo kia.
Mẹ nó, như thế nào lại nghĩ đến tên ôn thần kia?
***
_________