Trò Chơi Trốn Thoát Cấm Ngược Đãi NPC [Vô Hạn]

Chương 12: Tuyến tàu điện ngầm số 7(8) — Đừng đánh nữa…!

————————

Mọi người còn chưa thảo luận ra được kết quả, đã nghe thấy sâu trong hắc ám truyền đến thanh âm kèn kẹt tê dại cả da đầu.

Một khuôn mặt trắng bệch, hai má cùng bờ môi ửng hồng, người giấy một lần nữa xuất hiện phía sau cửa toa xe.

Nó mỉm cười, con mắt mở to quỷ dị, sợi chỉ trong tay ngắn đi một đoạn, nhưng kim nhọn cùng cây kéo sắc bén vẫn đang nhỏ máu.

Người giấy là sẽ không có máu, vậy chỉ có thể là…

Người chơi.

Rõ ràng vừa rồi nó rời đi một chuyến đã làm gì đó.

Trương Bằng Phi ý thức được điểm này, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Nó chính là đuổi theo Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nên có thể bọn họ đã xảy ra chuyện!

Lưu Tiểu Sa tức thì không biết xấu hổ mà trốn phía sau mấy người.

Hiển nhiên cho dù có bị Tô Dao Linh lấy mất kéo, nhưng thời điểm cần xử lý hành khách, người giấy vẫn như cũ có thể trực tiếp “biến” ra công cụ gây án mới.

Chẳng trách nó đối với hành vi cướp đoạt của Tô Dao Linh làm như không thấy.

Lúc này nhân viên phục vụ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, lần nữa đi trở về chỗ cũ đứng im, mà trang phục trên người nó đã sớm bị máu nhuộm ướt đẫm, giống như vết tích màu đen vặn vẹo khủng bố.

Người giấy toàn thân đầy máu, tàu điện ngầm ù ù rung động.

Ánh đèn đường hầm loé lên đem bóng dáng mấy người kéo dài, hoà làm một thể với cửa sổ rồi rơi trên mặt đất, phảng phất giống như ác linh đang giương nanh múa vuốt.

Người phản ứng trước nhất chính là Tô Dao Linh.

——Cô bước đến trước mặt nhân viên phục vụ, vươn tay đem cây kim cùng sợi bông còn lại lấy đi, cất vào trong túi áo đồng phục của mình.

Động tác thuần thục, vẻ mặt đương nhiên.

Vừa khéo vừa rồi cô đã dùng hết sợi bông vốn không dài lắm ở trên người quỷ anh.

Lấy của mày nha.

Mai nở hai lần*.

(*梅开二度 - thành ngữ bắt nguồn từ tiểu thuyết Trung quốc (mai khai nhị độ hay là nhị độ mai): một việc tốt lành diễn ra đến hai lần.)

Giang Lăng: “…… Cậu ở chỗ này dựa bug xoát trang bị sao?”

Tô Dao Linh: “Có chỗ sản xuất sợi bông không giới hạn tại sao không lấy? Cây kéo này cậu có muốn không?” Kim chỉ có thể khâu được cả mồm của quỷ anh có thể là thứ bình thường ư?

“Cảm ơn…… Nhưng là không cần.”

Nghe vậy, Tô Dao Linh hơi gật đầu, vô cùng tự nhiên mà nhét vào trong túi áo.

Động tác trôi chảy tự nhiên, thậm chí chưa chờ Giang Lăng kịp nói xong cô đã hoàn thành động tác.

Giang Lăng:…

Kia cũng chỉ là khách sáo một chút thôi đúng không?

Nhưng cậu lấy hai cây kéo thì làm được gì chứ, múa song đao hả?

“Không được, tớ vẫn rất lo lắng cho các cậu ấy, tình hình hiện tại quá nguy hiểm…”

Trương Bằng Phi nhấc chân muốn đi đến toa phía sau lại bị Lưu Tiểu Sa kéo lại.

“Mày điên rồi à! Giờ đi cũng là tìm chết, nếu bọn họ không chết mà chỉ bị khâu mồm tại sao không quay lại? Cho dù không chết thì đầu óc cũng có vấn đề, mày cũng đừng dẫn người về đây để gây thêm rắc rối!”

Hắn cũng không phải tốt bụng muốn cứu Trương Bằng Phi, mà đơn giản chỉ muốn giữ lại một cái khiên thịt hoặc là pháo hôi ở bên người, để lúc có nguy hiểm chính mình không đến mức trở thành mục tiêu bị nhìn chằm chằm.

Thêm nữa là hắn cũng không hy vọng bên cạnh xuất hiện hai tên điên không bình thường.

【Đông, đang, đinh, đang. 】

【Đã đến trạm Phía nam. 】

Lưu Tiểu Sa thở phào một hơi, đếm trên đầu ngón tay: trạm Trung học số 2 thành phố, trạm Bệnh viện phụ sản nhi, trạm Công an thành phố và trạm tàu điện ngầm Phía nam.

Tuyến số 7 chỉ có bảy sân ga, vậy là đã đi được bốn phần bảy chặng đường, khoảng cách trạm cuối cũng không còn xa nữa!

Trạm cuối cùng ở đâu có gì hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn còn sống rời khỏi cái tàu điện ngầm chết tiệt này.

Cũng giống như lần trước, đoàn tàu chậm rãi vào ga, cửa xe mở ra.

Bên ngoài đen thui không có một bóng người, chỉ có cơn gió âm lãnh từ ngoài thổi vào, làm cho người ta da đầu run lên.

Chiếc áo khoác dùng để chốt cửa lúc trước của Lưu Tiểu Sa đã bị xé nát ném xuống đất, tuy rằng lúc này rất lạnh nhưng hắn cũng không có ý định nhặt lên, hắn cùng Trương Bằng Phi nhịn không được xoa xoa cánh tay để sưởi ấm.

Áo khoác Tô Dao Linh tuy rằng dính máu nhưng ít ra có thể giữ ấm.

Giang Lăng mặc ít nhưng hắn không có biểu hiện bị lạnh, chỉ là nghiêng người tựa vào trên thân tàu, khẽ nâng mắt nhìn về phía cửa xe đối diện.

Không có Lộ Liêu Liêu ở bên cạnh khóc sướt mướt, trong xe bỗng nhiên an tĩnh lại.

Mãi cho đến khi tiếng chuông dồn dập vang lên, cửa đóng lại, Lưu Tiểu Sa mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thời điểm cửa xe mở ra, hắn thực sự sợ có thứ gì đó từ bên ngoài xông vào.

Mọi chuyện xảy ra vào đêm nay quá khủng khϊếp, đám người không có mắt tràn đầy khắp phố lớn ngõ hẹp để lại trong lòng hắn ám ảnh không nhỏ, cả mấy thứ quỷ quái bên trong tàu điện ngầm thì cứ ùn ùn kéo tới.

【rẹt rẹt… Xin hãy giữ yên lặng và vui lòng không làm phiền những hành khách khác. 】

Đoàn tàu bắt đầu tăng tốc, tiếng thông báo lại lần nữa vang lên.

【Điểm dừng tiếp theo, trạm Tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên, hành khách xuống tàu chú ý mang theo vé và tiến đến phía bên phải cửa tàu chờ đợi. 】

【Khi lên tàu, hành khách vui lòng chú ý tuân thủ quy tắc, 】

Mỗi một lần thông báo đều nhắc nhở hành khách cần chú ý tuân thủ quy tắc hành khách một lần.

Lưu Tiểu Sa sớm đã quên nội dung những điều hành khách cần biết ghi ở ga xuất phát, sớm biết như vậy hắn liền xem kỹ một chút, nhưng hắn cảm thấy học sinh giỏi như Giang Lăng nhất định sẽ nhớ rõ.

Tuy nhiên, hắn cảm giác Thanh Hà Nhã Viên nghe có chút quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu đó.

【Điều khoản đặc thù của trạm này là, thẳng cho đến khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, bạn phải tin tưởng chắc chắn một điều: không có bất kỳ hành khách nào lên tàu ở trạm này. 】

“Điều khoản trạm này lại đơn giản như vậy thôi sao?”

Lưu Tiểu Sa có chút không dám tin, người phụ nữ mang bầu lúc trước cũng đã nói tàu điện ngầm này càng đi về sau càng nguy hiểm, vậy tại sao hắn lại cảm thấy quy tắc trạm này so với trạm đầu tiên còn đơn giản hơn?

Ở trạm thứ nhất cấm không được nói chuyện cùng người khác, trạm này chỉ cần nhớ kỹ trạm tàu điện ngầm Phía nam không có hành khách lên tàu là được.

Còn có chuyện tốt như vậy?

Bánh xe ầm ầm di chuyển trên đường ray, thân tàu phát ra tạp âm rất nhỏ cùng chấn động, trong không gian mờ tối, thanh âm này càng đặc biệt rõ ràng.

Không biết qua mấy phút, bỗng có người phá vỡ trầm mặc.

Giang Lăng: “Quy tắc này rất kỳ quái.”

Lưu Tiểu Sa run giọng: “Kỳ quái, kỳ quái chỗ nào? Trạm này đúng là không có ai lên mà?”

Tô Dao Linh nói: “Cậu chắc chắn chứ?”

Lưu Tiểu Sa: “??”

Vốn là cực kỳ chắc chắn, cậu hỏi như vậy xong…

Cô nói tiếp: “Cậu không nhìn thấy hành khách đi lên không nhất định là sẽ không có.”

Giống như ở trạm Bệnh viện phụ sản nhi, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ mang bầu đi xuống, ai biết thứ trong bụng cô ta lại không theo xuống.

Giọng nói nhàn nhạt của Giang Lăng truyền đến, “Có cảm thấy rất chật chội không?”

Lưu Tiểu Sa: “???”

Đại lão, có thể đừng có vừa mở miệng chính là nội dung có thể hù chết người không?

Trương Bằng Phi giống như chỉ chờ một câu nói kia, hắn đã sớm cảm thấy quỷ dị nhưng vẫn luôn không dám mở miệng, “Đúng, đúng vậy, vừa rồi hình như có người đẩy tớ, nhưng rõ ràng bên cạnh tớ không có ai…”

Không chỉ có như vậy, hắn còn có cảm giác như ai đó đang nhìn mình.

Tuy trong tàu không có đèn, nhưng cũng không phải là tối thui không thấy gì, ngoài cửa sổ vẫn có chút ánh sáng lờ mờ, sau khi tầm mắt quen với bóng tối vẫn có thể nhìn ra một chút hình dạng.

Giang Lăng đưa mắt quét một vòng, có thể nhìn thấy bóng dáng đồng bạn đứng ở từng góc khác nhau.

Mặc dù có một số chỗ quá tối nên không thể nhìn thấy rõ.

Vì toa số 3 có thi thể, cho nên hiện tại mọi người đứng ở toa số 2.

——Trên ghế dài một bên phía trước không có ai, một bên khác có thân ảnh một người đang ngồi.

Lúc này còn dám ngồi một cách nhàn nhã cũng chỉ có Tô Dao Linh.

Có hai bóng người một cao một thấp đứng ở gần cửa sổ, cao là Trương Bằng Phi, thấp là Lưu Tiểu Sa, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Nhân viên phục vụ người giấy cũng không ở đây mà đứng ở trong toa số 3 phía sau.

Rõ ràng là toa xe trống, rõ ràng không có bất kỳ hành khách nào khác, nhưng trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác kỳ lạ khó nói.

Dường như là xung quanh có rất nhiều hành khách, có người ngồi, có người đứng, có người nắm lấy tay vịn, muốn bạn nhường chỗ một chút…

Nếu như không phải mắt không nhìn thấy gì, lỗ tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, rõ ràng nhắc nhở họ rằng toa xe trống rỗng, bọn họ đều có thể cho rằng mình đang đi một chuyến tàu điện ngầm vô cùng chen chúc.

Vì tiết kiệm pin nên hiện tại không ai dám mở đèn điện thoại, Giang Lăng cảm thấy có người nhích lại gần mình, sau đó vang lên giọng nói của Tô Dao Linh: “Vé của cậu vẫn còn chứ?”

Giang Lăng lập tức cảnh giác: “Còn.”

“Cho tôi xem một chút,”

“Không cần đâu.”

Nữ sinh cười một tiếng, “Trông tôi giống kẻ sẽ cướp vé của người khác sao?”

Giang Lăng trực tiếp nói: “Tôi không phải hoài nghi cậu, mà là tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai.”

Hắn không phải là Tống Quế, bất luận là ai hỏi đến vé tàu của hắn vào lúc này, dù người lạ hay là bạn học, đều khiến hắn cảnh giác gấp bội.

Hơn nữa tàu điện ngầm này quỷ dị như vậy, ai biết người đang nói chuyện với bạn liệu có phải bạn học của bạn hay không?

Sau đó, hắn cảm giác có thứ gì đó bắt lấy tay mình.

Mềm mại, không nóng lắm, có cảm giác chạm vào làn da, ngoại trừ loại cảm giác này còn có cái gì khác nữa?

Giang Lăng: ?

Tô Dao Linh: “Đây là vé của tôi, giữ cẩn thận, lúc xuống xe tôi sẽ lấy lại.”

Thì ra cô nhét vé của mình vào trong tay hắn.

Giang Lăng: “Sao lại đưa tôi?”

Trải qua một loạt sự kiện từ đầu đến giờ, hắn nhất định sẽ không cho rằng Tô Dao Linh đang muốn dựa dẫm vào mình.

Thứ đồ vật liên quan đến tính mạng của hành khách này, Tô Dao Linh không đoạt của người khác đã đành, lại còn có thể yên tâm giao cho hắn giữ?

“Cậu không cần nghi ngờ tôi, lý do rất đơn giản, trong mấy người chúng ta người có năng lực giữ được vé đến cuối cùng, xác suất đại khái chỉ có tôi và cậu.”

Hắn cũng không chấp nhận lời giải thích này, “Cho nên tự cậu cũng có thể giữ lại vé, cậu không sợ sau khi tôi làm mất vé, sẽ đem của cậu chiếm làm của riêng sao? Hoặc là tôi có vấn đề, muốn đơn giản hại chết cậu?”

Giang Lăng nói không sai, nhưng Tô Dao Linh lại có tính toán khác.

Cô muốn nếm thử một chuyện vô cùng lớn mật.

Mà chuyện này có thể sẽ khiến cô bị mất vé.

—Không tuân theo quy định.

Có phải ô nhiễm lượng tử hay không chỉ có làm trái quy định mới có thể biết được, mới có thể nghiệm chứng một chút suy đoán của chính mình, từ đó tìm ra quy tắc thực sự ẩn phía sau quy tắc hành khách, gia tăng tỷ lệ sống sót.

Bởi vì nếu bạn căn bản không thể tìm thấy được căn phòng an toàn chân chính, cái chết sẽ chỉ đến càng nhanh hơn.

Trương Bằng Phi ở một bên so Giang Lăng cùng Tô Dao Linh nghĩ đơn giản hơn nhiều, Giang đồng học vừa lợi hại lại có năng lực, nếu như đem vé giao cho hắn bảo quản nhất định cực kỳ yên tâm, hắn thậm chí cân nhắc có muốn hay không cũng đem vé của mình giao cho Giang Lăng giữ…

Nhưng hắn đột nhiên ý thức được một chuyện——

Nếu như Tô Dao Linh qua đây đưa vé, vậy thì…

Bóng người ngồi trên ghế dài vẫn luôn không hề động đậy là ai?

Lưu Tiểu Sa đang đứng cách chính mình không xa, Tô Dao Linh đang đưa vé cho Giang Lăng cạnh gần cửa xe, người giấy không đi vào, nếu có di chuyển nhất định sẽ phát ra tiếng động, Tống Quế và Lộ Liêu Liêu vẫn mất tích.

Không có hành khách nào lên tàu ở ga Phía nam, vậy người ngồi trên ghế là ai?

Liệu ở ga tàu điện ngầm Phía nam có hành khách nào lên tàu mà họ không nhìn thấy hay không??

***

Trương Bằng Phi run run rẩy rẩy mở ra đèn pin, đem tia sáng từng chút một chiếu đến.

Trên ghế ngồi lạnh băng màu xanh thẫm loang lổ rỉ sét, một người đàn bà đang ngồi trên ghế, đèn pin điện thoại chiếu vào trên chân của bà ta, đó là một đôi giày cũ có chút cổ xưa, trên quần áo có dính vết bùn lấm tấm.

Nhìn lên trên, là một chiếc khăn hoa màu đỏ, làn da của người đàn bà có chút hơi xanh, hốc mắt hãm sâu, khóe miệng khô nứt trắng bệch, ngũ quan rất bình thường, thoạt nhìn chừng bốn mươi năm mươi tuổi.

“Mẹ!”

Sau khi thấy rõ bộ dạng của người nọ, Trương Bằng Phi lập tức hô một tiếng, hắn bước nhanh xông tới, “ Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?!”

Sau khi đám quái vật kia xuất hiện, bọn hắn vẫn luôn chạy trối chết, ai cũng không có tâm tư nghĩ đến người nhà của mình, nhưng không phải là không lo lắng.

Tô Dao Linh là cô nhi, cha mẹ của Giang lăng thì ở nước ngoài, cách khá xa.

Lưu Tiểu Sa từ nhỏ đã cùng gia đình quan hệ không tốt, cha hắn hận không thể đem đứa con phá gia chi tử như hắn đuổi ra khỏi nhà, không nhận cái đồ chỉ biết gây chuyện này, thời gian hắn ở tiệm internet còn dài hơn so với ở nhà.

Cho nên ba người hiện tại vẫn rất tốt, cũng không có quá nhớ nhung gia đình, nhưng Trương Bằng Phi lại khác.

“Tiểu Phi, là Tiểu Phi sao?” Người đàn bà giống như cực kỳ sợ hãi, nghe được tiếng Trương Bằng Phi trên mặt hiện lên vẻ vui sướиɠ.

“Là con!” Trương Bằng Phi từ nhỏ đã rất thương yêu mẹ mình, cha hắn mất sớm không hề có ấn tượng gì, lúc này nhìn thấy mẹ mình không có việc gì, lập tức tiến lên cầm chặt bàn tay lạnh như băng của bà, luôn miệng nói, “Tại sao mẹ lại ở đây? Chỗ này thực sự rất nguy hiểm, không phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Chẳng lẽ đám quái vật kia không chỉ xuất hiện ở trong thành phố, mà cả trên thị trấn cũng…?

“Mẹ không biết, mẹ tới tìm con muốn xem thử con ở trường học có tốt hay không, đến lúc lên một chuyến tàu điện ngầm, kết quả tất cả đều là người chết, mẹ chỉ dám ngồi im như vậy…”

Trương Bằng Phi an ủi bà.

Nhưng Giang Lăng lại bình tĩnh lui lại vài bước, tránh xa người đàn bà.

Vẫn luôn ở trên tàu, vậy tại sao lúc trước không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy được bà ta?

Hơn nữa—

Giang Lăng nói: “Trương Bằng Phi, không phải trước học kỳ cậu từng xin nghỉ một tuần lễ sao?”

Trương Bằng Phi vẫn đang ngồi cùng mẹ mình ngẩng đầu lên nói, “Đúng rồi, hình như là có chuyện này…… Làm sao vậy?”

Giang Lăng trí nhớ rất tốt, cho nên hắn có thể xác định không phải mình nhớ nhầm.

Hắn nói: “Cậu còn nhớ rõ lúc đó vì sao lại xin nghỉ không?”

“Trong nhà của tớ xảy ra chút việc cho nên tớ phải trở về, nhưng sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”

Trương Bằng Phi vẫn còn mơ hồ.

Giang Lăng tiếp tục hỏi, “Chuyện gì?”

“Nhà tớ có người mất, vì vậy tớ phải trở về giúp đỡ, trong nhà chỉ có một mình tớ là con trai.”

“Ai mất?”

“Cái này rất quan trọng sao?”

“Rất quan trọng!” Ngữ khí của Giang Lăng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Trong mắt Trương Bằng Phi xuất hiện một tầng mờ mịt, “Ai đã mất?”

Hắn tự lẩm bẩm, cảm giác trong ký ức của mình có thứ gì đó đáng lẽ phải nhớ lại bị che đậy.

Mà tay đang nắm tay hắn cũng bóp chặt hơn một chút, người đàn bà nói: “Nghĩ không ra cũng không sao, bây giờ chúng ta ở cùng nhau chẳng phải rất tốt sao? Chỉ cần con được bình an vô sự…”

Giang Lăng cắt ngang bà ta, hỏi từng chữ một, “Ai, đã, mất,?”

Trương Bằng Phi đột nhiên thốt ra: “Là mẹ tớ, mẹ tớ bị ung thư dạ dày…… Đúng, mẹ của tớ mất rồi?!”

Vậy giờ phút này người nắm tay hắn là—

Trương Bằng Phi đột nhiên quay đầu lại nhìn những người xung quanh.

Lúc này, đèn cuối cùng cũng “khôi phục bình thường” và sáng lên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bên tai dường như có vô số thanh âm huyên náo, còn có hình ảnh chính mình quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước nhà tang lễ in sâu trong ký ức.

Bức di ảnh đen trắng, khuôn mặt đang nhìn mình chính là—

Là người bên cạnh này, mẹ hắn!

Trương Bằng Phi lại đưa mắt nhìn—

Khuôn mặt quen thuộc kia giờ phút này không ngừng có máu chảy ra từ hai hốc mắt trũng sâu, làn da khô nứt nẻ phủ đầy thi ban, còn đôi tay đang giữ chặt tay hắn cũng trở nên đặc biệt lạnh lẽo.

Khuôn mặt đó nhếch môi nở nụ cười, gần đến mức hắn vẫn có thể ngửi thấy được mùi máu tươi.

Người đàn bà đứng lên, cô ta chậm rãi áp sát về phía Trương Bằng Phi, trên khuôn mặt dữ tợn không hề có vẻ hiền lành từ ái nào, hai tay vươn ra hướng về phía cổ của hắn.

Ngay lúc Trương Bằng Phi cả kinh toàn thân cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đẫm máu chết chóc cách hắn càng ngày càng gần, một giọng nói bỗng vang lên——

“Dì à!”

Nữ thi bị người kéo lại, sau đó hai vai trầm xuống, bị gắt gao đè lại trên ghế ngồi, nữ sinh tuổi trẻ tóc ngắn hướng về phía cô ta hô lên.

“Con cuối cùng cũng tìm được dì rồi! Con đã sớm nói với dì, người dì tìm chính là một tên đàn ông cặn bã, hắn không chỉ lừa gạt hết tiền của dì để nuôi dưỡng tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, mà còn bắt dì đi vay nợ mấy trăm vạn, mỗi ngày đều đánh đập dì, còn bán dì đến chỗ Lưu Hạt Tử!”

“Vì sao dì còn nghĩ không thông, dù có mang đi tất cả tích góp trong nhà cũng muốn lên thành phố để tìm người đàn ông kia? Đây chính là tiền bán máu của mẹ con đó! Hắn căn bản không yêu dì, chẳng qua là đem dì trở thành công cụ mà thôi!”

Trương Bằng Phi: ??

Nữ thi: ???

Đầu năm nay còn có người bán máu sao?

Cả hành khách là con người cùng hành khách không phải con người giờ này đều im bặt.

Sau đó, nữ thi hung hăng giãy dụa: “Bỏ ra—“

Nhưng nghênh đón nó chính là từng trận bạt tai, khiến cả máu trên mặt nó văng đến trên tường.

Tô Dao Linh vẫn còn ra tay, tát liên tục hết trái lại phải: “Dì tỉnh táo một chút! Tên đàn ông cặn bã kia không đáng để dì phải như vậy!”

“Con hôm nay nhất định phải đánh tỉnh người!”

Giữa những đợt tấn công liên tục như vũ bão, nó rút cuộc tìm được cơ hội mở miệng, “Dừng tay!!!”

Nữ sinh này vì sao khí lực lại lớn như vậy?

Sao lại đừng đánh nữa, tôi đang cố đánh lay chuyển người, à không, lay chuyển quỷ!

Khoảnh khắc nó hét lên hai chữ này, nháy mắt mọi người đều cảm thấy trong tàu đang có thứ gì đó xì xào bàn tán, cái loại cảm giác chật chội, huyên náo lại ập đến.

Nhưng cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì.

Nếu như bọn họ có thể nghe được đối thoại trong xe—

“334 biến thành dì của nữ sinh, lại còn có một cậu con trai lớn đến như vậy, quả nhiên là một mũi tên trúng hai con chim, muốn đồng thời lừa gạt cậu nhóc họ Trương và cô gái nhỏ kia.”

“Thật đúng là mưu kế hay mà.”

“Vì muốn dụ dỗ bọn họ trái với quy tắc, 334 thật sự là liều mạng.”

“Nhưng mà cô bé này cũng thật thảm, còn phải quản một người dì như vậy, lại có thể trộm tiền mà người nhà mình bán máu để đi nuôi một tên đàn ông cặn bã, quá ghê tởm!

“Hả? 334 có phải đang kêu cứu không.”

“Khổ nhục kế mà thôi, nhất định là vì muốn để cho cô bé kia buông lỏng cảnh giác.”

“Diễn cũng giống thật ghê, nhưng nó diễn như vậy có phải hay không sẽ làm mất mặt đám quỷ chúng ta ở trạm này?”

“Đúng là có chút xấu hổ, nhưng tôi cũng hiểu người mà nó diễn cần phải tỉnh táo một chút, nếu như tôi là cô bé này tôi cũng muốn đánh nó.”

“777, anh muốn đánh nhau với “nó” sao?”

“334 ỷ vào mình có oán khí sâu, gϊếŧ vô số hành khách, mỗi lần đều dựa vào chính mình có thể biến thành cương thi mà đi gϊếŧ người, đắc ý vênh váo, anh không ghét nó sao?”

Một đám không thể nhìn thấy tồn tại khác nở nụ cười, đều đồng ý với ý nghĩ của 777.

Có phải diễn kịch hay không, đâu có quan trọng?

Chỉ cần cảm thấy đánh rất thoải mái là được rồi.

Vì vậy, “các hành khách mới” vô cùng ăn ý mà đạt thành nhất trí.

—Không hề ra tay, chỉ xem 334 “biểu diễn” bị đánh.

“”

Khuôn mặt quỷ hóa thành mẹ của Trương Bằng Phi bị tát đến sưng lên.

Quỷ: Con mẹ nó chứ tao không phải dì của nó!!!

Chúng mày còn không nhanh đến cứu tao!!

Nhưng mà Tô Dao Linh tốc độ ra tay quá nhanh, căn bản không cho nó cơ hội mở miệng.

Đồng bạn của nó vẫn còn ở bên cạnh khen: “334, cô diễn đúng là quá giống thực, hệt như thật sự bị đánh rất thảm vậy.”

“Đám hành khách ở trạm này lại bị tóm được.”

“Tôi cũng muốn trở nên ưu tú như vậy.”

334: chúng mày???

Tô Dao Linh rút cuộc dừng lại: “Dì đã biết sai chưa?”

334 trong lòng một trận lửa giận: “Mày nhất định phải chết, mày nhất định sẽ chết ở chuyến tàu điện……”

“Bốp~~!”

Lại là một trận bạt tai dày đặc.

Tô Dao Linh đánh xong còn nói, “Dì à, nếu như hận cháu có thể khiến dì bớt chút đau khổ, vậy dì có thể hận đi!”

Nữ thi: “Mày có phải muốn chết hay không—“

“Bốp~~!”

Nữ thi: “Tao—“

“Bốp~~!”

Bên trong tàu điện ngầm vang lên thanh âm bôm bốp không ngừng.

Thanh thuý mà lưu loát.

Lưu Tiểu Sa cùng Trương Bằng Phi xem đến ngây ngốc.

Còn có loại thao tác này sao?

Nhưng Giang Lăng không thể nhìn được nữa.

Hắn trầm mặc một lát, nói: “Cậu có muốn để nó nói chút gì đó không?”

Tô Dao Linh dừng lại: “Mau nói đi nào, đây là cơ hội hiếm hoi của cô nên cô phải quý trọng, nếu như vẫn… Thì tôi chỉ có thể đánh tiếp…”

“Đừng đánh, đừng đánh!”

Ba phút trước nó đã muốn nói, nhưng vừa phun ra được một chữ đã bị bạt tai điên cuồng, căn bản không kịp hé răng, nó đã làm sai cái gì chứ, nó chỉ là một con quỷ cấp thấp thôi mà!

“Vậy cô mau nói cái gì hữu dụng chút, để tôi biết cô đã hoàn toàn tỉnh táo.” Tô Dao Linh “uy hϊếp” nó một cách trắng trợn.

334 đã mất đi vẻ kiêu ngạo lúc đầu, nó khúm núm mà xoa xoa con mắt chảy ra máu đen, nói, “Đã tỉnh, đã tỉnh, cô muốn biết cái gì tôi đều nói cho cô hết, đúng rồi, tôi có thể đem tất cả bí mật của tuyến tàu điện ngầm số 7 đều nói cho cô biết.”

Bốp~~!

Lại là một cái tát vang dội.

334 bụm lấy khuôn mặt chết, không thể tin được mà nhìn cô: “Tại sao cô còn đánh tôi?”

Tô Dao Linh cười lạnh một tiếng, “Bởi vì câu đầu tiên cô đã dám nói dối.”

_________

Wind: chương sau nam chính lên sân nhé! =(^.^)=