Điều kỳ diệu hơn nữa là hắn có thể xuyên không trở lại sau mỗi 72 giờ, nhưng khi xuyên không trở lại, hắn vẫn bị mắc kẹt trong cơ thể người thực vật đó, hoàn cảnh đó không khác gì chết... không, bị mắc kẹt trong bóng tối, ngoài việc có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, trạng thái đó đơn giản là đáng sợ hơn cả cái chết!
“Có quá nhiều bí ẩn, tại sao mình có thể xuyên không? Hơn nữa còn xuyên không đến tương lai... Tóm lại, trước tiên phải nghĩ cách để cơ thể này sống sót đã, rồi sau đó quay về nước Z, đến Trùng Khánh xem sao!”
Lộ Viễn Minh nghĩ về kế hoạch lâu dài trong tương lai, nhưng trước mắt, hắn phải đối mặt với việc đi ra ngoài... Một thành phố tràn ngập băng đảng, tội phạm ma túy, một khu vực mà cướp giật và các vụ xả súng thường xuyên xảy ra, nơi này đối với Lộ Viễn Minh không khác gì chiến trường!
Hắn ghé tai vào sát cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận ít nhất vài phút, hắn mới cẩn thận mở cửa và từ từ trườn ra ngoài.
Bên ngoài cửa là hành lang của một khu chung cư cũ, sàn gỗ, đi trên đó còn phát ra tiếng động, ánh sáng trong hành lang thì mờ mịt, mỗi tầng đều chỉ có một bóng đèn điện, mà những bóng đèn này lại là bóng đèn sợi đốt kiểu cũ, không biết là do cũ và không được sửa hay sao mà ánh đèn ở nhiều tầng còn không ngừng nhấp nháy.
Nhìn thấy những thứ này, Lộ Viễn Minh cảm thấy trong lòng hơi rờn rợn, toà chung cư cũ kỹ này thực sự giống như địa điểm xảy ra vụ án trong những bộ phim kinh dị về ma quỷ và nguyền rủa.
Tuy nhiên, lúc này đã quá đói, hắn cũng không quan tâm nhiều đến những điều này, nhân lúc hành lang không có người, hắn nhanh chóng chạy về phía lối ra tầng một.
Vừa chạy đến cửa toà nhà, Lộ Viễn Minh đột nhiên cảm thấy có người đang rình rập mình, cảm giác tê tê nhột nhột chạy dọc sống lưng. Hắn vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy hành lang phía sau tối đen như mực, từ tầng thứ tư trở xuống, tất cả bóng đèn đều tắt ngúm, ngoài ánh sáng chiếu ra bên ngoài từ căn hộ của Lộ Viễn Minh, tất cả đều là bóng tối sâu thẳm, giống như cổng địa ngục.
Lộ Viễn Minh run rẩy cả người, hắn không nhìn thấu được bóng tối, nhưng lại cảm thấy trong bóng tối có người đang nhìn mình... hoặc có thể không phải là người!
Dựa vào bản năng sinh tồn, Lộ Viễn Minh bắt đầu chạy ra khỏi toà nhà, nỗi sợ hãi chưa từng thấy khiến đầu óc của hắn trống rỗng, hắn còn không tự chủ được mà hét lên, nhưng ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi toà nhà, sắp sửa đến với ánh nắng mặt trời, thì từ phía trên toà nhà, bỗng có cái một chậu hoa rơi xuống đập thẳng vào đầu Lộ Viễn Minh, không lệch chút nào.
Bốp một tiếng, Lộ Viễn Minh lập tức chảy máu đầu, cả người ngã nhào xuống đất, cảm giác choáng váng khiến hắn suýt chút nữa đã ngất lịm đi.
Không biết có phải vì đã từng bị xe đâm thành người thực vật nên Lộ Viễn Minh có khả năng chống cự nhất định với cảm giác choáng váng hay không, hoặc cũng có thể là do nỗi sợ hãi vô hình phía sau thúc giục, dù sao thì trong lúc nhất thời, hắn không ngất đi mà nằm trên mặt đất, dùng từng ngón tay bấu víu nền đất, kéo cơ thể trườn từng chút từng chút một về phía ánh nắng mặt trời bên ngoài toà nhà.
Ngó qua khóe mắt, Lộ Viễn Minh lờ mờ nhìn thấy bóng tối đang tràn đến, bóng tối trong toà nhà lúc này như biến thành một loại chất lỏng, đang lan đến chỗ hắn với tốc độ chóng mặt.
Không được chạm vào bóng tối đó!
Lộ Viễn Minh biết rõ điều này, nếu bị bóng tối đó chạm vào, hắn có thể sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn còn khủng khϊếp hơn cả cái chết, thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc trở thành người thực vật.
Dốc hết sức lực cuối cùng, Lộ Viễn Minh dùng ngón tay trườn về phía ánh nắng, chỉ cách chưa đầy nửa mét, hắn đã bấu đến mức móng tay đều bật ngược lên, máu chảy loang lổ. Cuối cùng, khi bóng tối phía sau cách hắn chưa đầy một mét, đầu của hắn đã chui ra ánh nắng mặt trời.
Trong khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ đỉnh đầu xuống toàn thân, cảm giác nổi da gà và tê cứng từ tận đáy lòng biến mất.
“Mình sống rồi...”
Khi Lộ Viễn Minh vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng một cửa sổ trong tòa nhà chung cư mở ra, một bàn tay đầy ung nhọt cầm một chiếc tivi cũ ném ra ngoài, đập thẳng vào đầu Lộ Viễn Minh. Một tiếng nổ vang lên, đầu của Lộ Viễn Minh hoàn toàn bị đập nát.
Sau đó... Lộ Viễn Minh nhìn thấy thân xác bị đập nát của mình từ một góc độ kỳ lạ. Hắn giống như đang lơ lửng trên không trung, nhìn xuống từ độ cao khoảng năm sáu mét. Lộ Viễn Minh cảm thấy bản thân nên sợ hãi, kinh hoàng, tức giận, phấn khích,…, nhưng hắn lại không có chút cảm xúc nào, thậm chí không thể suy nghĩ. Lộ Viễn Minh cảm thấy sự tồn tại của "cái tôi" của chính hắn đang dần tan biến...
Rồi giây tiếp theo, hay nói cách khác, trong tình huống không cảm nhận được thời gian, Lộ Viễn Minh bị một lực khổng lồ kéo mạnh xuống dưới!
Lộ Viễn Minh nhìn thấy một vòng xoắn ốc kỳ lạ tự một cơn lốc xoáy khổng lồ, hoặc cũng giống như một mắt bão.Hắn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này từ một góc độ cao hơn, mà trung tâm của cơn lốc xoáy khổng lồ này lại chính là Trái Đất. Hắn bị cuốn vào cơn lốc xoáy, tối tăm, hỗn loạn, khó hiểu. Hắn bị kéo từ trên xuống, rơi xuống một độ cao không biết bao nhiêu mà kể.
Sau đó, Lộ Viễn Minh nhìn thấy mặt đất, một vùng đất đen xám vô tận, ở phía xa xa có thứ gì đó lớn hơn cả những vì tinh tú nhưng hắn không nhìn rõ, và rồi bên dưới, hắn đang rơi xuống một thành phố New York cháy rụi và tan nát...
Vào lúc này, Lộ Viễn Minh đột nhiên hiểu ra.
Hắn đã chết.
Đây chính là thế giới của con người sau khi chết!