Vin Cành Chiết Ngọc

Chương 1

Trên con đường nhỏ trong vườn hoa yên tĩnh của phủ Trấn Quốc Công.

Ta đã ăn diện tỉ mỉ đứng bên cạnh cành hoa nằm nghiêng xuống, nhìn chằm chằm vào cách đó không xa.

Nhìn thấy bóng người đó càng đi càng gần, ta vội vàng đi ra từ góc rẽ, giả vờ như vô tình gặp được.

“Anh họ, trùng hợp qua.” Ta đỏ bừng hai má, uyển chuyển cúi đầu.

Thôi Chiết Ngọc áo trắng tóc đen, đai lưng bằng ngọc, khuôn mặt như tranh vẽ.

Đôi mắt đen lạnh tanh, chứa vẻ thanh nhã cao quý không dính khói lửa trần gian, khiến người ta nhìn mà phát khϊếp.

Hắn lạnh lùng lịch sự gật đầu tỏ ý, ánh mắt mang ý tứ không rõ, lóe lên ánh sáng tĩnh mịch.

Ta khẽ cắn môi, cơ thể hơi nghiêng một cái, giả vờ trẹo chân, nhào về phía hắn.

Ôn hương nhuyễn ngọc sắp rơi vào lòng, Thôi Chiết Ngọc nghiêng người tránh đi, mặc cho ta chật vật ngã xuống đất, ngay sau đó lại đưa tay qua, ôm lấy eo ta nâng ta lên.

“Em họ tự trọng, đây là lần thứ ba em họ không cẩn thận bị ngã rồi, nếu như có lần sau nữa, anh sẽ mời thầy thuốc khám cho chân em.”

“Trêu chọc anh, em không gánh nổi hậu quả đâu.”

Thôi Chiết Ngọc cúi đầu nâng cằm ta lên, đôi mắt đặc như mực, hơi thở nhàn nhạt ấm áp phả vào khuôn mặt ta, nói gần nói xa đều là cảnh cáo ta biết thân biết phận.

Nhìn bóng lưng hắn chậm rãi rời đi, ta che cằm nhe răng trợn mắt, âm thầm ai oán.

Hay cho một đóa hoa lạnh lùng tự phụ, khó hái như vậy.

Nha hoàn Tiểu Thúy từ xa xa chạy qua: “Cô chủ không sao chứ.”

“Không sao.” Ta phủi bụi trên váy áo, không để ý lắm, nhanh chóng thu lại tư thái cô gái nhỏ mà ban nãy ta cố hết sức giả vờ ra.

Xoa bên cánh tay tê dại vì ngã quay về chỗ ở, mẹ kế đang ngồi trong phòng chờ ta, một tay lần tràng hạt, không nhìn ra vui buồn.

Thấy ta quay về, bà ta ngước mí mắt lên, lạnh lùng nhìn sang: “Thế nào rồi?”

“Thưa mẹ, con lại tìm cơ hội nói chuyện với anh họ, anh họ đối với con rất ấm áp dịu dàng.” Ta rũ mắt nhẹ nhàng trả lời, không để lại dấu vết mà buông bàn tay đang xoa cánh tay.

Mẹ kế gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng: “Vậy là được rồi, đàn ông đều thực sắc tính dã, con được ta tỉ mỉ bồi dưỡng, con trai Thôi thị làm sao có thể không quỳ dưới váy con chứ.”

[*] Thực sắc tính dã(食色性也): Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.

“Chúng ta dù sao cũng là họ hàng xa, không thể ở phủ Trấn Quốc Công quá lâu, con phải nhanh chóng bắt được con trai Thôi thị, nếu như trở thành thị thϊếp của nó thì Thẩm gia cũng có chỗ dựa.”

Ta xem thường mà lặng lẽ đáp lại, trong lòng lại liên tục giễu cợt.

Họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới? Nói ra ngoài sẽ cười cho rụng răng.

Chẳng qua là em gái con vợ bé của phu nhân Trấn Quốc Công, miễn cưỡng có chút quan hệ mà thôi, mẹ kế đã mặt dày mang theo ta đến Kinh thành ở nhờ trong phủ Trấn Quốc Công.

Nói cho hay là phu nhân Trấn Quốc Công giúp ta tìm một mối hôn sự đáng tin cậy thật ra là bảo ta âm thầm quyến rũ cậu chủ phủ Trấn Quốc Công.

Mẹ kế đặt tràng hạt trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, lộ ra vẻ đắc ý, giống như có thể nhìn thấy được Thẩm gia ngày càng sa sút lại một lần nữa xoay người ở Kim Lăng, dáng vẻ hoa tươi như gấm.

Ta biết điều ngoan ngoãn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào mũi giày thêu, mặc cho bà ta mơ mộng hão huyền.

Trong phòng yên tĩnh, mẹ kế nằm mơ giữa ban ngày một lúc, lại đặt ánh mắt lên người ta: “Eo vẫn chưa đủ nhỏ, bữa tối nay đừng dùng nữa.”

*

Sau nửa đêm ta đói đến mức u mê mơ màng, trong bụng giống như có ngọn lửa thiêu đốt, cuối cùng không chịu nổi nữa.

Ta khoác áo bò dậy, lặng lẽ đánh thức Tiểu Thúy.

Nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, giẫm lên chỏm đá ngắm cảnh thấp bé ở góc Đông Nam, ta và Tiểu Thúy thành công nhảy ra khỏi viện.

Viện khách mà ta ở nằm liền kề với vườn hoa của phủ Trấn Quốc Công, trong vườn có cây lê, trên đầu cành đầy quả, ban ngày ta nhìn từ xa xa đã thèm nhỏ dãi.

Đạp lên ánh trăng, hai chủ tớ bọn ta lén lút đi tới trước cây lê.

Tiểu Thúy nhón chân lên hái hai quả, dùng sức chà vào ống tay áo, không kịp chờ đợi mà cắn một cái.

Răng rắc.

Lê nhiều nước, chỉ là mùi vị hơi lạ.

“Phì phì phì! Cô chủ hơi lê này chát, thôi đừng ăn nữa!” Tiểu Thúy cầm một quả khác, vừa cắn vào đã nhíu mày nhổ ra.

Chát?

Trong lòng ta dâng lên sự tiếc nuối, lớn như vầy rồi nhưng đây là lần đầu tiên ăn lê, lại ăn trúng quả chát.

“Không sao, chát cũng không khó ăn.” Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, ta tiếp tục ăn từng miếng một.

Tiểu Thúy nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của ta, bật khóc hu hu.

“Cô chủ ơi, em thật sự thương cô quá, nào có ai làm mẹ mà đối xử với con cái như thế.”

“Cô chủ nhà người ta từ nhỏ đã học thơ từ ca phú, học cầm kỳ thi họa, phu nhân lại muốn nuôi cô dựa theo ngựa gầy Dương Châu, ép cô cả ngày học nhảy múa kí©ɧ ŧìиɧ quyến rũ, ăn cháo trắng rau xanh, bánh trái bình thường cũng không cho cô ăn.”

[*] Ngựa gầy Dương Châu: “Ngựa gầy (瘦马 = sấu mã)” là một cụm từ mang tính chất làm nhục phái nữ. Vào thời nhà Minh, “Ngựa gầy” chỉ những bé gái có vẻ ngoài xinh đẹp được mua lại sau đó dạy dỗ thành tiểu thư khuê các hoặc gái lầu xanh sau đó bán cho các quan lớn làm đồ chơi. Thân phận của họ rất thấp và thậm chí còn không được xem là thϊếp hầu, vì làm thϊếp cũng cần chấm bát tự và tìm bà mối đến hỏi. Thϊếp của các quan lớn cũng tương đương với vợ hai, nên xuất thân cũng phải được xem xét. Ví dụ như con gái thương hộ hoặc con gái vợ lẻ của các gia đình nhà quan. Về phần ngựa gầy Dương Châu, họ chỉ được xem là món đồ chơi, không xem là con người chân chính.

“Đã gầy lòi xương rồi mà còn ghét bỏ cô chưa đủ khiến đàn ông thương tiếc, động một tí là cắt bữa tối, trên đời này nào có mẹ kế nào nhẫn tâm như thế!”

“Đừng khóc mà Tiểu Thúy.” Ta gặm lê, mơ hồ không rõ mà an ủi em ấy.

Thẩm gia là nhà thương nhân, mẹ ruột của ta đã chết bệnh vào năm ta ba tuổi, nửa năm sau, cha cưới người khác.

Mẹ kế liên tục sinh ra hai con trai, địa vị ở Thẩm gia lên cao như diều gặp gió.

Năm ta sáu tuổi, cha mang theo thuyền buôn ra biển, gặp phải sóng to gió lớn, ngay cả hài cốt cũng không còn.

Mẹ kế tiếp quản Thẩm gia, cũng lười giả bộ hiền hòa với ta.

Để trái đường cho hai thằng con trai của bà ta, bà ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mời hoa khôi nổi tiếng của Phong Nguyệt Lâu ở Dương Châu bồi dưỡng tư thái cho ta, dạy ta cách quyến rũ đàn ông bằng từng cử chỉ lời nói.

Đợi sau khi ta cập kê, bà ta đã tìm được mục tiêu,

Trấn Quốc Công xuất thân chi lớn của Thôi thị ở Thanh Hà, phu nhân là con gái của lão Thái phó, được lớn lên trong sự cưng chiều vô bờ bến, xuất thân cao quý.

Con trai của bọn họ, Thôi Chiết Ngọc đương nhiên là chàng trai xuất sắc bậc nhất, kinh tài tuyệt diễm, tài hoa hơn người, đầu năm nay vừa được Hoàng thượng điều động đảm nhiệm chức vụ Thiếu khanh Đại lý tự.

Mục đích lần này của mẹ chính là bảo ta dụ dỗ Thôi Chiết Ngọc, trở thành thị thϊếp của hắn.

Gia tộc Thôi thị là ngũ họ thất vọng, thế gia vọng tộc trăm năm, gia phong nghiêm cẩn.

[*] Ngũ họ thất vọng bao gồm 5 gia tộc lớn (Lý, Thôi, Lư, Trịnh, Vương, họ Lý chia thành họ Lý ở Lũng Tây và họ Lý ở Triệu Châu). Trong số đó thì có họ Lý và họ Thôi mỗi họ có tới hai tộc trưởng, bởi vậy mới gọi ngũ họ thất vọng – 5 họ 7 người đứng đầu.

Thôi Chiết Ngọc cũng nổi tiếng là giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, không biết đã khiến trái tim của bao nhiêu quý nữ vỡ vụn.

Con gái thương nhân nho nhỏ như ta đây, chỉ sợ ngay cả làm thông phòng cho hắn cũng không đủ tư cách, mẹ còn thật sự dám nghĩ đến.

“Cô chủ, hay là chúng ta trốn đi.” Tiểu Thúy dừng nức nở, xoa mặt nói.

*

“Không trốn được.” Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Không phải là chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng không có giấy hộ tịch, ngay cả cổng thành cũng không ra được, có thể chạy trốn tới nơi nào.

“Vậy cô chủ thật sự muốn ở lại nơi này làm thϊếp cho cậu Thôi sao?”

Nghe vậy, ta lấy khăn ra lau nước trong tay, tự giễu cười một tiếng.

“Hắn chướng mắt ta, mẹ ngây thơ quá rồi, thật sự cho rằng tất cả đàn ông đều có thể bị sắc đẹp dụ dỗ, chỉ sợ bây giờ ta càng trêu chọc hắn, hắn sẽ càng chán ghét ta.”

“Không bao lâu nữa người ta nhìn ra được ý đồ của chúng ta, đương nhiên sẽ đuổi chúng ta đi, đến lúc đó quay về Kim Lăng, mẹ sẽ lùi lại một bước để cầu việc khác, nhìn xem những phú thương này ai ra giá cao, ta còn có thể làm vợ cả đó.”

Trong lòng ta hiểu rõ lắm, khoảng thời gian vừa vào ở, ta đã gây phiền phức cho Thôi Chiết Ngọc rồi.

Ban đầu, Thôi Chiết Ngọc rất lạnh lùng với ta.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần hắn nhìn thấy ta vụng về dụ dỗ, đôi mắt không rõ tâm trạng đó dần dần dâng lên một ánh sáng sắc bén khó hiểu, sau khi nhìn thấy, lưng ta không khỏi ớn lạnh.

Có lẽ là đang xem trò cười nỉ, hắn giữ thể diện cho Thẩm gia không muốn vạch trần mà thôi.

Ta giống như một con hề nhảy nhót lung tung trước mặt hắn, sớm muộn gì Thôi Chiết Ngọc cũng sẽ nói phu nhân Trấn Quốc Công đuổi bọn ta đi.

“Ta muốn ăn nữa.”

Bỏ qua những suy nghĩ phiền phức đó, ngửa đầu nhìn quả lê mọc đầy cây, ta liếʍ khóe miệng.

“Cao quá với không tới, cô chủ chờ em, em đi tìm cái cây dài khều lê.”

Tiểu Thúy đưa cánh tay nhảy mấy lần nhưng không với được, em ấy chạy đi tìm cành cây.

Đợi một lúc, Tiểu Thúy vẫn chưa quay lại.

Ta không chịu nổi nữa, nhìn cây lê cao lớn trước mặt mà kích động, tự mình túm váy trèo cây hái.

Ta có tài năng trèo cây, ôm thân câu thử trượt hai cái là vọt lên được.

Cao như vậy ta cũng không sợ, ngồi trên cây hái lê, gặm cắn một cách hài lòng.

Chẳng mấy chốc đã ăn hết, ta tiêu sái ném đi hạt lê mà ta đã gặp sạch sẽ, sau đó lại gặp khó.

Xuống chân trái trước, hay là chân phải trước đây?

Mặc kệ, đã lên được thì đương nhiên cũng xuống được, ta thở ra một hơi, ôm cây muốn trượt xuống, sau đó không ngờ chân hụt một cái, ngã thẳng xuống dưới.

Nguy rồi! Lần này không chết thì cũng tàn phế, ta sợ tới mức cắn chặt răng, cố gắng áp chế tiếng hét trong cổ họng.

Ngay sau đó, không có cơn đau như trong dự đoán.

Ta rơi vào một vòng ôm tràn đầy mạnh mẽ, trực tiếp khiến hắn ngã xuống đất.

Vậy mà lại là Thôi Chiết Ngọc.

Mũi chạm mũi, môi chạm nhau trong phút chốc, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, ta trực tiếp ngây dại, lúc phản ứng được thì bò dậy muốn chạy.

Thôi Chiết Ngọc đưa tay kéo, lôi ta quay lại trong ngực hắn, đôi mắt đen sâu lắng như đầm nước lạnh lẽo.

Hắn luồn một tay vào mái tóc ta, nâng sau gáy ta, tay còn lại ôm chặt eo ta, đến gần khuôn mặt ta.

“Lại tới trêu chọc anh à?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi không thể nhịn được.

Hơi thở cực nóng phả vào bên tai, khiến ta không nhịn được mà run rẩy.

“Em không có… Ưm!” Ta vô thức mở miệng giải thích, còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Thôi Chiết Ngọc chặn môi lại.