Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 23

Sở Thiên Tầm đào đống cát kéo Diệp Bùi Thiên bị vùi sâu bên dưới ra.

Người anh dính đầy máu và cát, nhiệt độ cơ thể rất thấp, đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

Sở Thiên Tầm vươn tay chạm nhẹ vào anh, đầu của anh lập tức lệch về một bên, trên khóe miệng dính đầy máu đã khô. Sở Thiên Tầm nắm tay anh lắc vài cái, bàn tay vốn xinh đẹp trắng nõn này bị dính đầy bụi bẩn, kẽ móng tay bị cát và máu nhé đầy, vô lực nằm trong tay Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm không biết nên hình dung cảm nhận của mình bây giờ như thế nào, mấy năm nay cô đã chứng kiến cái chết của vô số người, cô từ ban đầu sợ hãi gào khóc, đến bây giờ đã biến thành chết lặng hờ hững.

Nhưng giờ khắc này, khi nhìn thi thể lạnh lẽo trước mắt, trái tim mà cô cho rằng đã chết lặng kia lại như bị thứ gì nắm lấy, dâng lên cảm giác đau khổ hít thở không thông.

*

Diệp Bùi Thiên cảm thấy đau đớn khắp toàn thân.

Một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào lá phổi, giác quan dần rõ ràng lên, cảm giác đau đớn khắp người cũng rõ ràng theo.

Anh biết mình lại chết đi sống lại một lần nữa.

Hình như anh đang nằm trên một chiếc xe ba gác, thân xe loạng choạng không ngừng, có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên trên mặt đường gồ gề.

Diệp Bùi Thiên cố gắng mở mí mắt nặng nề lên, ập vào mắt là bầu trời đang lùi dần về phía sau, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng ngời, từng điểm sáng rơi lên người mình qua kẽ lá.

Có một người ngồi ở bên cạnh anh.

Khi nhận ra điều này, trái tim vừa mới đập lại của Diệp Bùi Thiên lập tức siết chặt.

Anh cẩn thận nghiêng đầu, thế rồi thật sự nhìn thấy được người mà mình mong muốn kia, người ấy ngồi ở gần đầu xe bên cạnh anh, một tay cầm dây cương, một tay đặt ở mép xe, trong miệng ngậm cọng cỏ xanh, cô đang chăm chú điều khiển con la.

Cây cối hai bên lùi nhanh về phía sau, thỉnh thoảng có một hai con bướm vàng bay xuống. Diệp Bùi Thiên ngóng nhìn người bên cạnh, tinh thần hơi ngẩn ngơ, cổ của anh rất đau, người rất đau, tay chân tạng phủ không chỗ nào không truyền lại cảm giác đau đớn, chỉ có trái tim như ngâm ở trong nước ấm, trở nên vừa chua xót vừa mềm mại, tư vị ấy làm anh thật sự không biết nên nói thế nào cho hết.

Sở Thiên Tầm quay đầu, nhìn thấy Diệp Bùi Thiên đã tỉnh, cô lập tức nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Cô vui sướиɠ nói.

Cô vươn một bàn tay kiểm tra độ ấm trên trán Diệp Bùi Thiên sau đó kéo chăn lông trên người đắp kín lại cho anh.

“Không sao đâu, chúng ta đã rời xa sa mạc. Có rất nhiều người đi đến phía nam, chúng ta đi hướng bắc trước, tránh thoát những người đó rồi tính tiếp.”

Sở Thiên Tầm thật sự vui vẻ, cho dù cô cũng từng nghe nói Diệp Bùi Thiên là người bất tử nhưng nhìn cơ thể lạnh lẽo kia dần khôi phục nhiệt độ, cuối cùng mở mắt, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

“Anh cần gì không, có muốn uống nước không? Đói không? Có muốn ăn gì không?”

“Xin lỗi.” Tiếng nói khàn khàn khô khốc vang lên bên tai.

Sở Thiên Tầm đánh xe la, nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, cô cho rằng anh đang nói về chuyện ở lâu đài lúc trước.

“Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi biết anh nhận ra kẻ địch sắp đến, sợ liên lụy đến tôi nên mới vội vàng đuổi tôi đi.” Cô thở dài khe khẽ: “Chỉ là sau này nếu còn gặp chuyện như vậy anh có thể nói cho tôi biết sự thật được không.”

Sau này, sau này tôi nên rời xa cô mới đúng, Diệp Bùi Thiên chua xót nghĩ, ma quỷ như tôi chỉ mang lại nguy hiểm cho người bên cạnh mình thôi.

Trên thực tế lần này khi đưa Sở Thiên Tầm rời đi, anh đã hạ quyết tâm không bao giờ đến gần người duy nhất đối xử dịu dàng với mình này.

Nhưng bây giờ, cổ họng của anh như bị một cục bông khô chặn lại, che chắn câu nói ‘Cô đi đi’ ở trong đó, dù anh há miệng mấy lần cũng không thể nói ra.

Mới sống lại làm cả người anh mệt mỏi suy yếu, anh thật sự tham lam luyến tiếc cảm giác ấm áp khi có người làm bạn này, thật sự khát vọng có thể ở bên người này lâu hơn nữa.

Trong lòng anh vừa áy náy vì sự ích kỷ của mình, vừa đắm chìm trong niềm vui sướиɠ đang dâng lên. Trái tim chìm sâu trong hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược là áy này và sung sướиɠ.

Sở Thiên Tầm nhận thấy người kia liên tục ngước mắt nhìn mình rất nhiều lần, cuối cùng là xê dịch cái đầu dính đầy cát đến gần, mái tóc quăn mềm mại cẩn thận dựa sát lại gần mình hơn.

Khi nhìn thấy đôi mắt này lần đầu, trong nó là cảm xúc lạnh lùng hung ác, tràn ngập hận thù với thế giới. Nhưng bây giờ, ở trên đường nhỏ đong đầy ánh mặt trời, đôi mắt này nhìn về phía mình không hề chỉ có sự chán chường nữa mà dường như nó còn chứa đầy sự tủi thân muốn nói hết ra mới mình.

Trái tim Sở Thiên Tầm mềm nhũn, kìm lòng không đậu muốn giơ tay xoa nhẹ đầu anh.

Trước kia, cô chỉ coi Diệp Bùi Thiên là một người xa lạ mà cô cảm thấy hơi có lỗi, xuất phát từ việc chăm sóc người ốm yếu nên chưa từng có suy nghĩ gì nhiều khi tiếp xúc với nhau.

Nhưng bây giờ trong lòng có có sự thay đổi vi diệu, khiến cô cảm thấy động tác này có phần không phù hợp.

Cô duỗi tay chỉ vòng cổ trên cổ Diệp Bùi Thiên: “Đây là sao vậy? Lấy xuống được không?”

Diệp Bùi Thiên ừ khẽ một tiếng.

“Không quan trọng.” Anh nói, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Bởi vì năng lực phục hồi tái sinh của anh càng ngày càng mạnh cho nên những kẻ đến bắt anh muốn cầm tù anh đã không chọn chặt đứt tay chân mà dùng vũ khí có tác dụng gây thương tích nghiêm trọng lên cơ thể anh. Thậm chí còn tạo ra loại vòng cổ đặc biệt như vậy. Nhưng với anh đây không phải chuyện lớn gì, chỉ cần anh liều mạng chết đi vài lần là cũng có lúc gỡ được thứ này xuống.

“Không thể dùng sức quá mạnh, tôi không muốn nhìn thấy anh chết lần nào nữa.” Sở Thiên Tầm như đoán được anh nghĩ cái gì, cô lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Tôi từng nhìn thấy loại gông xiềng thế này nhưng cấp thấp hơn, rất phiền toái, chúng ta từ từ nghĩ cách, thế nào cũng gỡ được thôi.”

Cô vươn tay vuốt ve chiếc vòng cổ đen kia, ngón tay vô ý đυ.ng vào cổ Diệp Bùi Thiên, để lại xúc cảm nhẹ nhàng như có như không.

“Đúng rồi, có phải tôi chưa nói cho anh tên của tôi không.” Cô khom lưng nhìn xuống, nói ra đáp án mà Diệp Bùi Thiên luôn chờ mong nhưng chưa hỏi ra: “Sở Thiên Tầm, tên của tôi là Sở Thiên Tầm.”

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt, mấp máy môi.

Thiên Tầm.

Anh kéo cái tên này vào lòng, lặp lại mấy lần, trân trọng khắc ghi.

Sở Thiên Tầm điều khiển xe la, cảnh giác đề phòng động tĩnh xung quanh, cô muốn đuổi tới nơi loài người tụ tập trước khi trời tối nên đã để xe chạy liên tục, thậm chí còn không dừng lại để ăn cơm.

Cô lấy lương khô trong ba lô ra, vừa đánh xe vừa ăn.

Lương khô cô mang theo là loại lương khô chỉ to bằng ngón tay, tên là bánh kê, hình dạng thon dài dễ dàng mang theo, ăn rất chắc bụng, tuy rằng loại bánh này quá khô ăn không được ngon nhưng nó là loại được người ra ngoài săn ma thường dùng nhất.

Bây giờ Sở Thiên Tầm đang cầm một cái bánh kê đút cho Diệp Bùi Thiên nằm trên xe, anh vừa mới sống lại nên cần rất nhiều năng lượng để chữa trị cơ thể, anh rất ngoan ngoãn, đút cho cái gì là ăn cái ấy, đôi môi mỏng ngậm đồ ăn đút đến bên miệng rồi chậm rãi nhai nuốt nó vào bụng.

Từ khi anh tỉnh lại đến giờ, Sở Thiên Tầm mới chỉ nghe anh nói không đến mười từ, nhưng không biết vì sao Sở Thiên Tầm lại thấy mình có thể nhận ra Diệp Bùi Thiên có ý muốn gần gũi mình, cô thậm chí còn thấy vành tai dưới mái tóc của người này hơi đỏ ửng.

Không cần biết có phải hiểu lầm hay không, dù sao tâm trạng của cô cũng nhảy nhót theo điều này.

Ngoài trời Thu, trời cao trong xanh, bụi cây tươi tốt, chim hoàng oanh ca hát líu lo, khung cảnh nhìn rất nhẹ nhàng yên bình nhưng thực tế lại có rất ít dấu vết của con người.

Bây giờ vùng dã ngoại đã là thiên hạ của ma vật, một con ma vật tái nhợt nhảy ra sau thân cây.

Sở Thiên Tầm ngăn cản Diệp Bùi Thiên khi anh muốn ngồi dậy sau đó rút đao tiến lên.

Con ma vật này có khổ người rất lớn, da thịt xanh vàng vì thiếu sắc tố đỏ của máu, trên vai nó có hai cic đầu miệng lưỡi đỏ lòm, trên bụng chồng chất mỡ thừa, đối lập với nó làm Sở Thiên Tầm trở nên nhỏ con hơn rất nhiều.

Sở Thiên Tầm bị bàn tay to rộng của ma vật đánh bay đập gãy một thân cây ở ven đường. Thân cây đổ xuống ầm ầm nhưng cô không dừng lại mà lập tức nhảy lên, dùng mu bàn tay đang cầm đao lau máu chảy ra ở khóe miệng, trong mắt không hề có do dự lùi bước, cô dậm chân tiếp tục xông lên.

Diệp Bùi Thiên ngồi dậy nhìn người đang tung bay chiến đấu ở giữa không trùng.

Từ sau khi cô rời khỏi lâu đài, cuộc sống của mình không thể quay về trạng thái trước đây được nữa.

Thời gian trôi đi chậm chạp lạ thường, anh cô đơn ở trong lâu đài trống rỗng, sự buồn tẻ đơn điệu quen thuộc bỗng trở nên vượt ngoài sức chịu đựng. Ngày nào anh cũng ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng khách trong thời gian rất dài, lẳng lặng lắng nghe tiếng động ngoài cửa. Anh kìm nén cảm xúc nôn nóng trong lòng, chờ mong cánh cửa kia bị đẩy ra, người kia sẽ xách bao lớn bao nhỏ xông tới, cười nói với anh.

Không biết anh ngồi ở đó bao lâu, ánh mặt trời tiến vào từ cửa sổ phía đông rồi rời đi từ cửa sổ phía tây, thời gian như đã đi qua cả một thế kỷ, tới lúc ấy ngoài cửa mới vang lên tiếng đập cửa nhè nhẹ.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, dị năng điều khiển cát của anh cũng truyền tới lời cảnh báo, có rất nhiều người đang bước vào vùng sa mạc này.

Có một giây, Diệp Bùi Thiên rơi vào tuyệt vọng, anh nhìn khuôn mặt ghé vào cửa rồi cười khanh khách, thật sự rất muốn bất chấp tất cả để kéo cô cùng bỏ trốn với mình. Nhưng anh biết chuyện này là không thể, có thánh đồ có thể thăm dò sinh mệnh, chẳng mấy chốc là tìm được bọn họ.

Ma quỷ như anh, chỉ mang đến nguy hiểm cho người bên cạnh.

Khi ép mình dùng lời nói lạnh lùng đuổi cô đi, Diệp Bùi Thiên cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa là bị xé rách.

Mình đuổi cô ấy đi thế này, chắc chắn cô ấy sẽ không tha thứ cho mình.

Khi đó Diệp Bùi Thiên tuyệt vọng nghĩ như vậy.

Nhưng người này vẫn quay về như cũ, cô đào anh ra khỏi địa ngục, còn che chắn trước mặt, chiến đấu vì anh.

Sở Thiên Tầm ngã lăn xuống đất, song đao bị ma vật đánh rơi xuống bên tay.

Sức chiến đấu của hầu hết nhân loại đều không bằng ma vật cùng cấp bậc, đây là điều ai ai cũng công nhận, càng đừng nói cấp bậc của con ma vật này cao hơn Sở Thiên Tầm, lực lượng của ma vật áp chế cô về mọi mặt, khiến cô chiến đấu cực kỳ khó khăn.

Sở Thiên Tầm cắn răng, nửa quỳ trên đất đấu sức cùng ma vật.

Bỗng có một cẳng chân đi giày đen xuất hiện đá vào ngực ma vật, đánh ma vật bay ra xa.

Có một bàn tay duỗi lại đây cầm lấy đao của Sở Thiên Tầm.

“Để tôi tới đi.” Người kia vừa nói vừa đi qua Sở Thiên Tầm.

Ở trong giấc mơ của Sở Thiên Tầm, dị năng của Diệp Bùi Thiên là hệ khống chế, khi chiến đấu anh sẽ dùng năng lực điều khiển cát để khống chế ma vật, bảo vệ đồng đội, là chiến lực không thể thiếu khi chiến đấu, nhưng anh cũng không am hiểu cận chiến.

Bây giờ anh đứng ở trước mặt cô chiến đấu với ma vật, tuy anh không dùng dị năng nhưng đao như trăng, chân như gió, mỗi một chiêu đều chính xác tàn nhẫn, chiêu nào cũng là sát chiêu sắc bén.

Như vậy đồng nghĩa với việc ở thế giới này anh đã trải qua vô số trận chiến, thế mới khiến anh tôi luyện thành một cao thủ cận chiến cỡ này.

Sở Thiên Tầm tạo lưỡi dao gió chặn hai tay đang tấn công mãnh liệt của ma vật, Diệp Bùi Thiên mượn cơ hội này đâm một đao vào ngực ma vật, móc viên ma chủng xanh mơn mởn ra.

Anh thở hổn hển cắm đao xuống đất để chống đỡ cơ thể.

Khi Sở Thiên Tầm đi tới, anh vươn tay với cô, lòng bàn tay mở ra để lộ viên ma chủng xinh đẹp trong đó.