Tuyệt Thế Ngự Linh Sư

Chương 14

Lòng Khanh Vân Ca bỗng dưng nao nao, cho dù đang kế thừa ký ức của cơ thể này, trong đầu cô không có một chút ấn tượng nào liên quan đến mẹ mình. Nếu như nói cha cô chết vì chiến trận, vậy thì mẹ cô hiện tại đang ở đâu?

“Gia gia, mẫu thân của con đang ở đâu?”

“Tất nhiên là mẫu thân con còn sống, nhưng…”Khanh Thiên dừng lại và nói nhỏ: “Mẫu thân con không muốn gặp con.”

Không muốn gặp mình?

Nghe vậy, Khanh Vân Ca ngẩng đầu, hai con ngươi tỏ ra lạnh lẽo, lời này của gia gia rốt cuộc là có ý gì?

Không lẽ vì cha cô tử chiến sa trường, mẹ cô cứ như vậy bỏ cô mà rời đi, không muốn gặp lại vì sợ vướng bận?

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Khanh Thiên làm cô kinh hãi: “Nói là không muốn, nhưng thật ra là không thể, mẫu thân không muốn thân phận của con bị bại lộ, nếu gặp sẽ mang họa sát thân đến cho con.”

“Vậy mẫu thân con, người là ai?” Khanh Vân Ca gặng hỏi.

Cô không phải kẻ khờ, ngược lại còn rất thông minh, từ những lời nói rời rạc của gia gia, cô có thể đoán ra được thân phận mẹ mình không hề tầm thường. Nếu không thì một cuộc gặp mặt đơn giản, lý nào mang tới họa sát thân?

“Mẫu thân con…” Khanh Thiên như đang nhớ lại điều gì, ánh mắt mơ màng, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân con là người có dung mạo kinh người, ngàn năm mới thấy một lần, vang danh thiên cổ.”

Ông nhớ rõ mồn một ngày Khanh Phong Gia đưa nữ nhân này về, mặt đất phủ đầy hoa đào và lụa đỏ.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc cũng đỏ tươi, khi cười giống như có ba ngàn bông hoa đang chầm chậm nở rộ.

Tiếp đến, dùng hai tay nâng gấu váy chậm rãi bước đi, dáng người uyển chuyển, mỗi bước đi đều khiến hoa sen nở rộ. Tiếng tơ lụa ma sát trên mặt đất vẫn còn vang vọng trong tai Khanh Thiên, âm thanh đó như mê hoặc lòng người, dù muốn dù không thì ông cũng nhớ mãi.

Có thể nói, đó là vẻ đẹp trên thiên đường, hiếm thấy chốn nhân gian.

Mọi người trong Khanh gia đều không thể quên vẻ đẹp đó, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.

Quả thật là một nét đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Nghe xong, trong đầu Khanh Vân Ca dần dần hiện lên một bóng đen mờ ảo, một người phụ nữ mặc váy đỏ mỉm cười với cô, dịu dàng thanh tú, lông mày nhỏ nhắn cùng nụ cười quyến rũ.

Đây là hơi thở của mẹ cô…. Khanh Vân Ca nhắm mắt lại như đang cảm nhận một cách sâu sắc nhất. Trải qua hai kiếp, cuối cùng cô cũng nhận ra thế nào là gia đình, thế nào là tình thân.