Tuyệt Thế Ngự Linh Sư

Chương 7

Sao lại có thể được?

Không phải Khanh Vân Ca là một kẻ vô dụng hay sao, làm cách nào nàng ta lại có thể lay chuyển toàn bộ quốc gia được?

“Khụ khụ… mẫu hậu, người đang đùa phải không?” Thái tử cười trừ, nhất thời không thể quỳ nổi.

“Ồ, ta ở đây là để đùa với ngươi à?” Hoàng hậu tức giận cười lớn: “Nghe cho kĩ đây Hách Liên Thịnh, một ngày nào đó con sẽ hối hận vì những gì hôm nay đã làm!”

Trong lúc tức giận, hoàng hậu thậm chí nói ra họ tên của thái tử, điều này cho thấy bà đang rất bực tức.

“Nhi thần…” Hách Liên Thịnh không biết nên nói gì thêm, im lặng một lúc rồi quỳ xuống.

Hoàng hậu nhắm mắt lại. Bà đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng chính nhi tử mình lại phá đi tất cả kế hoạch.

Hoàng hậu còn nhớ mười mấy năm trước, khi Khanh gia còn huy hoàng, một người bí ẩn đã đến hoàng thành. Người đó nói với hoàng hậu rằng, nhất định phải để cho đích nữ Khanh gia gả vào hoàng thất, nếu không cả nước Chu Tước sẽ lâm vào cảnh diệt vong!

*Đích nữ là con gái của vợ cả.

Đương nhiên, một người cai quản hậu cung trong nhiều năm như bà làm sao dễ dàng tin lời một kẻ xa lạ.

Nhưng người bí ẩn này không chỉ khuyên về hôn sự này, hắn còn tiên đoán nhiều việc khác. Những việc này đều lần lượt trở thành sự thật sau đó.

Lúc này, hoàng hậu không thể không tin, lập tức an bài ngay hôn sự cho thái tử và đại tiểu thư Khanh gia.

Nhưng giờ đây, con phượng hoàng được tiên tri về sự tái sinh…đã bắt đầu thức tỉnh.

Từ cung điện đi về phía Nam khoảng năm dặm đường là đến phủ đệ Khanh gia.

Dù đã suy yếu, không còn hưng thịnh như xưa nhưng phủ đệ Khanh gia vẫn tráng lệ, cổ kính và uy nghiêm, đứng vững ở đó như một vị Cấm vệ quân trấn giữ vùng đất này.

Nhân khẩu Khanh gia cũng thưa thớt, nên ngày thường vẫn quạnh quẽ, vậy mà lúc này trong phủ lại vang đến tiếng gào thét, gầm gừ đánh thức lũ chim đang đậu trên cành, chúng đập đập đôi cánh rồi lũ lượt bay đi.

Trong đại sảnh, một cô gái mặc váy đỏ ngoan ngoãn đứng ở giữa, ngẩng đầu nhìn vào ông lão trước mặt với vẻ mặt khó nói.

“Ta tức quá mà!” Ông lão gầm lên.

Người đứng đầu Khanh gia, cũng là gia gia của Khanh Vân Ca – Khanh Thiên, đang phùng mang trợn má nhìn nàng, lăm le lấy một cây gậy dài.

“Khanh Vân Ca, ngày thường con nói là không thích gây rối, nhưng sao lần này đi ra ngoài có một chút mà lại rước họa lớn về nhà thế hả?”

Nghĩ tới đây, Khanh Thiên nghiến đến đau răng, đứa cháu gái yêu quý của ông không chỉ làm một mà làm đến hai chuyện xấu bên ngoài. Không chỉ hủy hôn với thái tử mà còn hủy luôn dung nhan của tam tiểu thư nhà họ Lan.