Bên trong rừng rậm âm u, nơi ánh mặt trời chói chang bị đám lá cây rậm rạp che khuất.
Hai người thị vệ đang khiên một cái quan tài, men theo con đường nhỏ uốn lượn đi tới. Trong không khí tĩnh lặng ấy, một lời nói ngập ngừng cất lên: “Chúng ta mang nàng bỏ ở nơi này, thật sự không sao chứ? Nếu như bị phát hiện, e là…”
“Ngươi sợ cái gì? Cẩn thận một chút, thần không biết, quỷ không hay, ai có thể lần ra được!”
“Nhưng người trong tay chúng ta là đại tiểu thư của Khanh gia, được sủng ái cực kỳ, nếu như…”
Chưa kịp nói xong thì người này bị ngắt lời.
Người kia nói bằng giọng khinh thường: “Đại tiểu thư cái gì? Bây giờ chỉ là một loại Tinh Giai phế vật, còn không bằng đám gia nô như chúng ta…nói không chừng Khanh nguyên soái còn phải tạ ơn chúng ta vì đã giúp ngài giải quyết một mối bận tâm.”
Trong thoáng chốc, Khanh Vân Ca có ý thức trở lại, cô nghe ngắt quãng đoạn đối thoại trên, âm thanh dần trở nên không rõ ràng, mờ mịt. Cơn mưa tầm tã trút xuống, rơi lã chã trên người nàng.
Đau quá! Chuyện quái quỷ gì vậy?
Khanh Vân Ca cắn răng, cố mở mắt nhưng nhận ra cơ thể không hề có một chút sức lực nào.
Toàn thân cô đau đớn đến thấu xương, dường như chỉ có ý thức là còn hoạt động.
Cô cố nén đau, chờ cảm giác ê ẩm qua đi, lúc này mới phát hiện trước mắt toàn là một màu đen kịt.
Mùi máu tanh thoang thoảng qua mũi cô, Khanh Vân Ca duỗi tay sờ phía trước mặt, đυ.ng vào một tấm gỗ.
Đây là….
Đây là nơi nào? Đôi mắt cô chùng xuống.
Chẳng lẽ cô bị đối thủ của Liên minh Ám Nguyệt bắt? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Khanh Vân Ca.
Không! Không phải!
Cô nhanh chóng nhớ lại những chuyện gần đây rồi gạt phăng suy đoán bị phe địch bắt giữ.
Ngay cả những người trong Liên minh cũng không dễ dàng biết nàng đang đi làm nhiệm vụ của sông băng Tích Á Cầm, phía Bắc Pakistan.
Trong tổ chức, những sát thủ hàng đầu cũng không có ai theo dõi được hành tung của cô.
Hơn nữa…
Mí mắt Khanh Vân Ca giật giật, rõ ràng cô đang chuẩn bị xẻ mấy miếng thịt sói tuyết để ăn thì gặp trận lở tuyết lớn, có thể nói là 60 năm qua mới gặp một lần.
Cho dù sở hữu kĩ năng chiến đấu thượng thừa, trong hoàn cảnh gặp thiên tai như vậy, cô không thể nào chống lại.
Sông băng Tích Á Cầm là vùng lạnh giá, nhiệt độ thấp nhất có khi xuống tới âm 50 độ C.
Khanh Vân Ca bị vùi lấp dưới khe núi sâu nhưng vẫn cố bò ra ngoài bằng tất cả sức lực và ý chí còn sót lại.
Cho đến khi ý thức cô biến mất hoàn toàn, vẫn không một ai đến giải cứu.
Nói như vậy… đáng lẽ cô đã chết rồi!
Gia nhập Liên minh Ám Nguyệt mấy năm qua, Khanh Vân Ca hoàn thành trên trăm nhiệm vụ cấp S. Cho dù đó là ám sát tầm cỡ lãnh đạo quốc gia hay tiến vào khu vực căn cứ hiểm nghèo, với thủ pháp tài tình của mình, nàng luôn trở về bình yên vô sự mà không mất một sợi tóc.
Nhưng Khanh Vân Ca hiểu rõ là dù có tài giỏi đến mấy, cơ thể bằng xương bằng thịt của mình cũng không thể chống đỡ với điều kiện khí hậu khắc nghiệt trong trận lở tuyết kia.
Trước giờ cô không hề sợ chết, nhưng với một sát thủ hàng đầu, việc chết lãng xẹt như vậy thật sự có chút không cam lòng.
Ít nhất nếu còn sống, cô nhất định phải tìm hiểu mình đang ở đâu.
Khanh Vân Ca rơi vào trầm tư một chút rồi quyết định im lặng nghe ngóng xem xung quanh có tiếng người hay không. Bây giờ mà tùy tiện ra ngoài, thật là không sáng suốt chút nào.
Đúng lúc này, cô cảm thấy xung quanh bỗng nhiên lắc lư, cơ thể thì đang đau nhói, nàng bất giác thốt lên: “Shhh….”
Dựa vào ánh sáng le lói chiếu qua đó, cô phát hiện trên người mình chi chít rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau. Vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra, đây là vết thương do đòn roi tạo ra.
Chưa kể vết máu loang lổ, có thể thấy được người xuống tay không một chút do dự..
Cảm giác đau đớn ban nãy, cũng chính do đây mà ra!
Khanh Vân Ca: “?!”
Khoan, đã!
Bị tuyết vùi lấp sao lại có loại vết thương này?
Chắc chắn cô đã mở mắt sai cách!
Cô nhìn lại lần nữa, nó vẫn là vết thương đòn roi!
Trong lúc đang bối rối, Khanh Vân Ca nghe tiếng nói bên ngoài:
“Ngươi thấy là chúng ta nên mang nàng ta quăng xuống hồ hả? Chôn thì có tốn công mấy đâu!”
Khanh Vân Ca nghĩ trong bụng: “Cái gì vậy trời?”
“Cũng phải, chôn thì chúng ta phải đào hố, quăng xuống hồ là tiện nhất. Chưa kể ở đây ai cũng biết, hồ Tử Ngọc này rất cổ quái, chúng ta vẫn là nên làm cho nhanh rồi về sớm.”, Một giọng nói khác vang lên.
Hồ Tử Ngọc??? Khanh Vân Ca cau mày, trên đời này có chỗ nào tên vậy nữa à?
“Cũng đúng, điện hạ đang sốt ruột chờ đợi.”, Giọng người thứ nhất đáp lại.
Điện hạ là thứ chết tiệt gì? Hai tên ở ngoài kia đang nghĩ là mình đang đóng phim cổ trang sao?
Khanh Vân Ca nghe đến đây, đột nhiên lại thấy người mình bị nhấc bổng lên.
Xuyên qua khe hở trên tấm gỗ, cô thấy trước mắt là một hồ nước trong suốt.
Diễn thật đến mức này sao?
Đi chết đi!
Diễn sâu là bệnh, phải trị!
Khanh Vân Ca mặc kệ cảm giác đau đớn vẫn còn đang giày vò cơ thể mình. Cô nắm bàn tay lại, gồng sức đấm thật mạnh vào phiến gỗ trước mặt.
“Rắc” tấm ván gỗ nứt ra sau cú đấm cực mạnh.
“Rầm! Rầm!” Lại thêm mấy cú đấm nữa, tấm gõ đã hoàn toàn vỡ ra.
Bị âm thanh bất ngờ làm giật mình, hai người thị vệ đang nâng quan tài lên bị một phen khϊếp vía.
Trong lúc cả hai chưa kịp định thần, một bóng người trong quan tài đã từ từ lăn ra. Cho tới khi sắp bị rơi xuống đất, Khanh Vân Ca xoay người lại, đạp xuống đất một cái rồi nhảy lên, sau đó cả người vững vàng đứng thẳng.
“Sao lại yếu vậy?” Khanh Vân Ca thì thầm trong miệng. “Rõ ràng cơ thể mình không thể nào yếu kém như vậy…”
Cô đang nói thì im lặng bởi trước mắt là hai người đang mặc đồ cổ trang. Nhưng trang phục họ mặc có chút kì lạ, không giống với thời Hoa Hạ hay bất kì một triều đại nào trong lịch sử.
Ây da, chắc là bên khâu phục trang không biết tôn trọng lịch sử rồi!
“Ngươi, ngươi…” Hai người thị vệ trợn mắt nhìn vị tiểu thư mặc váy đỏ trước mặt, miệng lắp bắp.
“Tới đây đi, hai diễn viên các người vừa nãy còn muốn ném tôi xuống hồ mà!” Khanh Vân Ca hơi híp mắt rồi dần bắn ra một ánh nhìn sát khí “Nói, muốn chết kiểu gì?”
“Quỷ! Có quỷ! Aaaa” Nghe câu nói đó, hai người thị vệ rốt cuộc không kìm nén được nữa, xoay người lại chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng họ không tài nào nhúc nhích được, bởi vì trên vai mỗi người đều đang bị một bàn tay áp chế.
“Xem ra diễn xuất của hai người cũng rất chuyên nghiệp, hôm nay tôi cũng vui nên mở lòng từ bi, chỉ cho các người tắm rửa sạch sẽ một chút!” Khanh Vân Ca một tay khống chế thị vệ.
Cho dù họ là người nào, nếu có ý đồ bất chính thì cô không thể bỏ qua.
Hai người thị vệ biết rõ cơ thể mình không thể cựa quậy vì đã bị Khanh Vân Ca dùng võ cổ điểm huyệt. Rất nhanh sau đó, nàng tung chân đá hai người văng xuống hồ một cách dứt khoát.
“Nếu có người đồng hành thì tốt hơn.”, Khanh Vân Ca thở dài, “Thời nay kiếm tiền bằng nghề diễn viên phụ cũng rất khó.”
Xong xuôi, cô quay người bỏ đi!
Từ xa…