Ôn Đồng nhìn về phía nam nhân bị kêu là Lữ mũ, lông mi run lên, là nam nhân dùng thuốc mê kia.
Cậu vốn cho rằng tên biếи ŧɦái này mới là chủ mưu bắt cóc, hiện tại xem ra…
Là người tên Lữ mũ này mới đúng?
Lữ mũ khá lớn tuổi, trên gương mặt có một vết sẹo dài.
Thấy số lạ trên điện thoại, hắn cười cười, làm vết sẹo trên mặt càng dữ tợn, sau đó ấn nút loa ngoài.
“Tiền tôi đã chuẩn bị đủ rồi.” Giọng nói mỏi mệt vang lên, quanh quẩn trong nhà xưởng.
Ôn Đồng nghe ra đây là âm thanh của Tạ Dư.
Lữ mũ: “2000 vạn?”
Điện thoại bên kia an tĩnh một chút, lúc sau mới nói tiếp: “3000 vạn.”
“Các người đừng động thủ với Bạch Việt, cậu ấy học y, thân thể không thể xảy ra vấn đề được.”
Những người có mặt ở đây đều sửng sốt, không nghĩ tới còn có người ngu ngốc nguyện ý đưa nhiều tiền hơn.
Ôn Đồng cũng sửng sốt, cảm thấy Tạ Dư thật chu đáo thật tri kỷ, không hổ là vai chính công.
Bạch Việt hờ hững mà nhìn bọn họ, lông mày chậm rãi nhăn lại.
Ánh mắt Lục Phỉ lại chuyển tới trên khuôn mặt của Ôn Đồng, nhịn không được mở miệng châm chọc nói: “Tạ nhị thiếu thật giàu có.”
“Vậy tôi sẽ cho Tạ nhị thiếu một kinh hỉ.”
Tạ Dư: “Kinh hỉ gì?”
“Đã hai ngày trôi qua, Tạ nhị thiếu còn chưa phát hiện ra sao?”
Lục Phỉ đem điện thoại phóng tới trước mặt Ôn Đồng, cười như không cười mà nói: “Bạn trai nhỏ, đang nói cậu đấy.”
Ôn Đồng khô cằn mà hô lên: “Anh Tạ, Tạ…”
Hô hấp Tạ Dư dừng một chút, lập tức nói: “3000 vạn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Mau nói thời gian và địa điểm đi.”
Lục Phỉ cắn điếu thuốc, chậm rì rì mà phun ra một vòng khói, không để ý đến lời nói của Tạ Dư.
Sương khói chậm rãi toả ra, quanh quẩn ở trên khuôn mặt hắn, khiến mặt mày sắc bén nửa che nửa lộ.
Lữ mũ mở miệng nói: “Bạch Việt và Tạ nhị thiếu không có quan hệ gì đã có giá 3000 vạn.”
“Bây giờ có thêm Ôn Đồng, chính là bạn trai..."
Thanh âm Tạ Dư lạnh xuống: “Các người muốn bao nhiêu?"
Lữ mũ: “6000 vạn.”
Lục Phỉ từ từ xen mồm vào: “Tiền nhiều quá chỉ sợ không dễ lấy.”
Lữ mũ nhíu mày, ánh mắt nhìn Lục Phỉ cũng lạnh xuống: “Loại người bình thường như chúng tôi, tự nhiên kém hơn Tam gia tài đại khí thô.”
“Nhưng nếu Tam gia đã lên tiếng, vậy Tạ nhị thiếu chỉ cần chuẩn bị 5000 vạn là được.”
Tạ Dư: “Được.”
Lữ mũ lại cười cười: “Tôi còn chưa nói xong đâu, Bạch thiếu gia và bạn trai nhỏ của Tạ nhị thiếu, mỗi người trị giá 2000 vạn.”
“Dư lại 1000 vạn, coi như tiền đảm bảo bình an.”
“Tạ nhị thiếu muốn đảm bảo bình an cho bạn trai nhỏ? Hay là Bạch Việt đây?”
Nghe ra trong lời nói của Lữ mũ có ý xấu, Lục Phỉ cúi đầu, cách không búng búng khói bụi.
Lữ mũ không thể ra tay với hắn, đành phải tìm Tạ Dư gây phiền toái.
Tạ Dư trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Tôi đưa các người 6000 vạn.”
Ngụ ý, muốn đảm bảo cả hai người.
Lục Phỉ như là nghe thấy một chuyện rất buồn cười, không khách khí cười lên.