“Ngài muốn loại thuyền gì cũng có.”
Tạ Dư mím môi, thanh âm giống như đóng băng: “Không cần phiền toái như vậy.”
Chó hoang cười nói: “Được.”
Tạ Dư đi lên phía trước một bước, mấy công nhân phía sau Chó hoang lập tức buông đồ vật trong tay xuống, thẳng tắp mà nhìn qua.
Tạ Dư mặt vô biểu tình mà nói với trợ lý: “Báo cảnh sát đi.”
“Nói cho họ biết, người phụ trách của bến tàu CT5 cấu kết với bọn bắt cóc để buôn lậu và trốn thuế quan.”
Ý cười trên mặt Chó hoang hạ xuống: “Tạ tổng, ngài có ý gì vậy? Không thể tùy tiện bôi nhọ người tốt được đâu.”
Tạ Dư lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi đương nhiên sẽ không bôi nhọ người tốt.”
Trong lòng Chó hoang căng thẳng, nghe ra ý ngoài lời của hắn.
Dù không có chứng cứ, Tạ Dư cũng sẽ ngụy tạo ra chứng cứ!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chiếc du thuyền đã nhìn không rõ, trở nên nhỏ bé giống như một chấm đen.
Tạ Do nhắm mắt, sau đó mới thở dài mở di động lên, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy điểm đỏ thuộc về vị trí của Ôn Đồng càng ngày càng xa.
Không kịp nữa rồi.
Dù hiện tại có đuổi theo, thì Lục Phỉ cũng đã chạy đến vùng biển quốc tế.
Ra khỏi lãnh thổ trong nước, chính là địa bàn của Lục Phỉ.
…………
Trên biển.
Ôn Đồng ngồi ngốc ở trên ghế.
Lục Phỉ tiếp tục đi gội đầu tắm rửa, còn Thanh Kiểm đi lên khoang thuyền phía trên.
Trong boong tàu chỉ còn lại hai người là cậu và Cường Cát.
Cường Cát giống như biết bản thân dễ để lộ chuyện, liền đơn giản ngậm miệng, mặc kệ Ôn Đồng hỏi hắn cái gì, hắn đều làm bộ không nghe thấy.
Ôn Đồng nói đến miệng khô lưỡi khô, cũng chưa nghe thấy được một âm tiết nào.
Cậu từ bỏ không hỏi những vấn đề này nữa, ngược lại nói: “Tôi khát quá.”
Cường Cát đang giả ngu giả ngơ lập tức đứng dậy đi rót nước giúp cậu.
Ôn Đồng đi theo hắn vào khoang thuyền, tầng này có vẻ là phòng khách, bởi vì sô pha, TV, loa nhạc... đều có đủ cả.
Ôn Đồng kéo mấy cái ngăn kéo ra nhìn nhìn, hoặc là trống không, hoặc là toàn đồ ăn vặt.
Không có iPad, điện thoại hoặc công cụ có thể liên lạc khác.
Chú ý tới động tác của cậu, Cường Cát đưa cho cậu ly nước, sau đó nhắc nhở: “Anh Chó hoang làm việc rất chu toàn, trên thuyền sẽ không có điện thoại đâu.”
Ôn Đồng à một tiếng, thuận miệng hỏi: “Vậy trên thuyền có máy tính không?”
Cường Cát lại không nói tiếp.
Ôn Đồng thở dài, ngồi trở lại ghế sô pha.
Ánh mặt trời sáng rõ, gió biển mang theo khí lạnh, sóng nước trên biển lóng lánh, mênh mông vô bờ, làm người ta cảm thấy thoải mái thích ý.
Du thuyền xa hoa, ngồi trên này hóng gió trên biển chắc chắn rất thoải mái.
Ôn Đồng chớp chớp mắt, trong nháy mắt cảm thấy bản thân đang đi nghỉ phép.
Sinh hoạt mấy năm nay của cậu đều vây quanh Tạ Dư, trở thành bạn bè của Tạ Dư, thúc đẩy Tạ Dư với Bạch Việt ở bên nhau.
Vì để sớm hoàn thành nhiệm vụ, cậu chưa từng hưởng thụ quá trình sinh hoạt của bản thân.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Gió biển mang theo mùi hương dầu gội cùng sữa tắm thổi vào mặt.
Ôn Đồng nheo mắt, Lục Phỉ đã tắm rửa xong.